Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 26.1
Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:38:10
Lượt xem: 66
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 26
“Cái cửa hàng tạp hóa kia có vấn đề, sao các người không đi điều tra Khương Nhượng?”
Khương Vị Lai đã phát điên rồi. Cô ta quay về thôn Cổ Hà định ngăn cha mình tái hôn, nhưng hoàn toàn không ai chịu nghe, quay về nhà họ Trình thì bị Cao Gia Trân mắng cho một trận, bảo cô ta phải biết thân biết phận, cô ta bây giờ không còn là con gái của phó huyện trưởng như trước nữa, đừng có bày cái vẻ tiểu thư cao ngạo đó ra.
Cô em chồng kiêu ngạo kia thì chẳng làm gì, lại còn chê bai cô ta nấu ăn dở, cứ lải nhải kể về người chị dâu trước đây tốt đẹp ra sao, còn nói nếu như anh trai cô ta không làm chuyện ngu ngốc thì sự nghiệp cũng đã không tiêu tan.
Hiện tại ai ai cũng nói cô ta là sao chổi, hại Bạch Ngọc Trúc vào tù, liên lụy khiến chức vụ của Khương Hữu Phúc bị cách chức, khắc cả Trình Văn Niên đến mức bị điều ra vùng biên cương.
Phi! Đó là lỗi của cô ta sao? Tất cả đều là do cửa hàng tạp hóa của Khương Nhượng! Nếu ngay từ đầu cửa hàng đó là của cô ta, thì đâu có xảy ra những chuyện ngày hôm nay. Vì nhất thời không nghĩ thông suốt, cô ta mới trèo tường vào cửa hàng tạp hóa định đập phá cái cửa đó.
Cô ta vừa bổ một búa xuống, cửa sau của cửa hàng vẫn không nhúc nhích chút nào, nhìn cái là biết có vấn đề rồi, được chưa? Cô ta còn nhìn thấy trong mắt Khương Nhượng ánh lên vẻ thương hại pha giễu cợt. Ngay sau đó, cô ta đã bị mấy người mặc thường phục bắt giữ.
La Quý nhìn cô ta như nhìn một kẻ ngốc. Nếu Khương Nhượng không chủ động khai báo về cửa hàng tạp hóa, thì Cố Thanh Thành căn bản không thể được rửa sạch mà vào phòng thí nghiệm. Vậy mà cô ta lại cứ lớn tiếng gào lên như thế, ai biết được cô ta còn đã nói với bao nhiêu người nữa?
May mà cửa sau của cửa hàng tạp hóa kia rất chắc chắn, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến anh ta c.h.ế.t khiếp rồi. Sau khi Khương Vị Lai bị thẩm vấn, kết cục chờ đón cô ta là bị đày đến một nông trường cách xa ngàn dặm để lao động cách ly. Dù cho cô ta có ăn nói linh tinh, thì cũng có thể giảm thiểu được ảnh hưởng ở mức thấp nhất.
Trình Văn Niên từ vùng biên cương quay về, muốn tìm La Quý đòi lại công bằng: “Vị Lai nhiều lắm cũng chỉ là trộm cắp và phá hoại không thành, bắt cô ấy đi lao động cải tạo mười năm thì quá nặng rồi. Tôi nhất định sẽ khiếu nại lên trên.”
La Quý vỗ vỗ vai anh ta, người thanh niên này vốn dĩ rất có tiền đồ, anh ta nói: “Bên trên đã không muốn để chuyện liên quan đến cửa hàng tạp hóa tiếp tục lan rộng nữa rồi. Cậu vẫn nên quay về đi, làm việc cho tốt, biết đâu mười năm tám năm sau vẫn còn cơ hội quay lại.”
Mười năm tám năm? Trình Văn Niên một ngày cũng không muốn ở lại nơi đó, ở nơi đó anh ta hoàn toàn không nhìn thấy hy vọng, có lẽ, lần này chính là cơ hội để anh ta quay về.
Anh ta nói: “Trước đây tôi cũng từng nghe đồn về cửa hàng tạp hóa nhà họ Khương, Bạch Ngọc Trúc và Khương Vị Lai, đều vì nổi lòng tham với cửa hàng đó nên mới bị xử nặng. Tôi biết cửa hàng tạp hóa đó rất quan trọng, thậm chí có chút kỳ lạ. Nếu có thể điều tôi về căn cứ, những chuyện đó tôi có thể không truy cứu nữa.”
Còn về phần Khương Vị Lai, đợi đến khi anh ta có quyền có thế rồi, tự nhiên có thể đưa cô ta trở về.
La Quý đánh giá lại anh ta một lượt. Trước kia Trình Văn Niên thuận buồm xuôi gió, chưa từng thấy mặt tối của anh ta, vậy mà giờ đây mới bị mài giũa chưa tới nửa năm, tâm tính đã lệch lạc đến mức này sao? Không, có lẽ anh ta ngay từ đầu đã là một con người như vậy.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tiểu Cố từng bị nghi ngờ suốt ba năm, nhưng anh ấy chưa từng thay đổi tâm tính. La Quý vẫn còn nhớ rõ vụ bê bối rò rỉ bản thiết kế khi đó, Tiểu Cố bị thẩm vấn, suốt ba ngày không chợp mắt, thế mà anh vẫn cứng rắn chỉ nói đúng một câu:
“Lão tử có c.h.ế.t cũng không phản quốc, đừng dùng cái từ gián điệp đó để sỉ nhục tôi.”
Con người với con người, đúng là không giống nhau. La Quý nói: “Vậy thì được, cậu muốn khiếu nại thì cứ đi.”
Trình Văn Niên là một mối họa tiềm tàng, không thể để lại được. Chỉ cần anh ta thật sự đi kiện, thì đời này coi như xong rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/26-1.html.]
Bước vào tháng Tư, cửa hàng tạp hóa thông báo với cô, có thể đi thu mua trà xuân rồi.
Khương Nhượng biết cô lại sắp phải qua bên kia. Tạ Sơ mấy tháng nay ngày càng cởi mở, Khương Nhượng không rõ việc nhận nuôi cậu có ảnh hưởng gì đến Tạ Sơ bên thế giới kia không, hoặc có lẽ... Tạ Sơ bên đó vẫn còn ở tiệm trà chăng?
Cố Thanh Thành thì như lâm đại địch, căng thẳng hỏi: “Lần này lại phải gặp hắn nữa đúng không?”
Khương Nhượng trêu: “Gặp toàn là anh đó, chẳng lẽ anh còn ghen với chính mình sao? Không đến nỗi vậy chứ.”
Cố Thanh Thành trong lòng thật sự có một cảm giác khó nói thành lời. Cái người ở thời Dân Quốc đó đúng là anh, nhưng anh bây giờ lại không nhớ gì cả. Anh nhịn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Không được để hắn hôn em.”
Khương Nhượng bật cười, hôn nhẹ lên má anh một cái: “Biết rồi, đợi em về sẽ hôn anh.”
Khương Nhượng đã tích góp được không ít vốn, lần này về quê thu mua được mấy chục cân Hầu Khôi, La Quý còn sắp xếp người giúp cô thu mua từ nơi khác về loại Long Tỉnh Minh Tiền thượng hạng và Đại Hồng Bào của Vũ Di.
Khương Nhượng nhìn cả trăm cân trà, lo lắng không biết Tạ Sơ bên kia có thể tiêu thụ hết được không.
Lỡ như cô nhận nuôi Tạ Sơ, làm thay đổi quỹ đạo cuộc đời của cậu ấy, khiến cậu không còn mở tiệm trà nữa, thì trong thời gian ngắn cô rất khó tìm được người thu mua phù hợp.
Cố Thanh Thành lái xe đưa cô đến Lạc Thành, toàn bộ số trà đều được đóng gói kỹ lưỡng và chuyển vào kho. Sau khi ăn cơm với anh trai và chị dâu, Khương Nhượng nói với họ: “Em đi đây.”
Một trận tối đen kéo đến, Khương Nhượng quay lại cửa hàng tạp hóa hai mươi năm sau. Cô lập tức đến tiệm trà, may mắn là Tạ Sơ vẫn còn ở đó.
Nhưng hôm nay sắc mặt của Tạ Sơ có chút khác thường.
Gần đây, Tạ Sơ thường xuyên mơ thấy những giấc mơ vụn vặt. Trong giấc mơ đó, cuộc đời của anh hoàn toàn khác. Người cha nghiêm khắc thường bạo hành anh không hề cưới nữ gián điệp kia, mà đã mất sớm vì bệnh. Anh cũng không bị đưa về quê, không bị người ta ném đá chửi là con trai gián điệp, không phải bỏ học từ cấp hai rồi lêu lổng đầu đường xó chợ với đám du côn.
Mà là được chú Cố và dì Khương nhận nuôi, được đi học đại học, thậm chí còn du học.
Anh nối bước chú Cố, trở thành một chuyên gia cơ khí, sau khi về nước còn vào viện nghiên cứu do chú Cố dẫn dắt, dốc sức tuổi trẻ vì tổ quốc ngày càng cường thịnh.
Giấc mơ đó thật tuyệt vời. Dù sau khi tỉnh lại, mọi thứ vẫn không thay đổi, nhưng chỉ cần có những giấc mơ đó, cũng đủ để lấp đầy ký ức tuổi thơ bất hạnh của anh.
Tạ Sơ nhìn cô, nói: “Cô…” sao lại giống hệt dì Khương trong giấc mơ đã từng nhận nuôi tôi?
Khương Nhượng trò chuyện với Tạ Sơ suốt cả buổi chiều, phát hiện ra Tạ Sơ ở thế giới này ngoài việc có thêm một vài ký ức, thì mọi thứ khác đều không thay đổi. Vì vậy Khương Nhượng có thể khẳng định: những chuyện ở thời không này đã sớm xảy ra rồi.
Tạ Sơ tiếp nhận cũng khá nhanh, dù sao thì tiệm trà này thực sự là chú Cố để lại cho anh, những chuyện xảy ra trước khi chú Cố qua đời mà cô kể, cũng chính xác đến từng chi tiết.