Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 27.1
Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:39:48
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 27
“Đánh c.h.ế.t thằng ăn mày con này! Dám ăn cắp đồ của bọn tao, đánh c.h.ế.t nó đi!”
“Tôi không có ăn trộm gì hết, đây là chú làm trong bếp sau của nhà hàng Tây cho tôi mà!”
“Nói vớ vẩn! Bánh mì quý thế, ai lại bố thí cho mày, cái thằng ăn mày rách rưới, chắc chắn là ăn cắp!”
Bốn năm đứa ăn mày lớn hơn, khoảng mười mấy tuổi, vây lấy một đứa trẻ tám chín tuổi quần áo tả tơi, định giật lấy ổ bánh mì trong lòng nó, vừa cướp vừa đ.ấ.m đá túi bụi.
Khương Nhượng đứng bên kia đường, còn cách tụi nó hai trăm mét, nhưng cô đã nhận ra cậu bé ngoan cường kia, cô từng thấy rồi. Trước khi kết hôn và đến căn cứ, Vệ Lương Chính từng đưa cho cô một chiếc hộp sắt, bên trong là những bức ảnh của Cố Thanh Thành từ nhỏ đến tám tuổi.
Cô đã nhìn thấy Cố Thanh Thành khi tám tuổi rồi.
Khương Nhượng chạy băng qua đường hướng về phía đó. Đứa trẻ kia hung hăng húc ngã một đứa, đá văng một đứa khác, nhưng rồi vẫn bị ba tên còn lại đè xuống đất đánh túi bụi. Nó cắn mạnh vào cánh tay bẩn thỉu đang vung nắm đ.ấ.m về phía mình. Gã ăn mày lớn kia đau quá hét toáng lên, ôm tay lùi lại, cậu bé nhân lúc đó đá văng hắn ra, bò dậy và cắm đầu bỏ chạy.
“Cố Thanh Thành!” Khương Nhượng gọi với theo, chạy đuổi theo sau lưng cậu.
Nhưng cậu chạy quá nhanh, cô không đuổi kịp. Chạy qua hai ngã rẽ, cô đã lạc mất bóng cậu rồi.
Cô gọi tên cậu, sao cậu lại không quay đầu lại?
Bất kể là ai, bị gọi đúng tên thì chắc chắn sẽ quay lại nhìn một cái, đúng không?
Khương Nhượng ủ rũ quay về cửa hàng tạp hóa đã sụp cả xà nhà, ngồi trên bậu cửa mẻ một góc. Bên cạnh có một ông lão sửa giày, thời loạn lạc như vậy, ông cũng chẳng có mấy khách.
Giày da nhỏ của Khương Nhượng khi chạy đã làm bung móc gài của dây giày, tóc tai cũng rối tung, trông rất lôi thôi.
Ông lão chẳng có việc gì làm, bèn nói: “Cô bé, đưa đây ta sửa giày cho, không lấy tiền đâu.”
Khương Nhượng liền tháo giày ra đưa.
Đôi tay thô ráp của ông lão lại vô cùng linh hoạt, ông chọn một sợi chỉ màu gần giống với màu giày da, vừa làm vừa than: “Ôi, chẳng biết bao giờ chiến tranh này mới kết thúc nữa. Trên đường đầy rẫy những đứa trẻ mồ côi chẳng ai thèm ngó ngàng. Như cái thằng nhóc bị đánh lúc nãy ấy, là đứa mới đến, tính tình lại cứng đầu, không hòa đồng, nên thường xuyên bị bắt nạt.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Nhưng thằng bé đó siêng năng, lanh lợi, chưa từng xin ăn người khác. Toàn đi phụ dọn rác, rửa chén ở mấy nhà hàng sau bếp, chỉ làm việc thôi, chẳng nói câu nào. Lâu lâu người ta thấy tội nghiệp thì mới cho nó chút đồ ăn.”
Khương Nhượng đưa tay che mặt, mắt cay xè. Cô từng nghe Vệ Lương Chính kể rằng, sau khi Cố Thanh Thành mất tích, ông đã tìm cậu suốt hơn chục năm, lần theo từng dấu vết trên đường đi. Những người mà ông gặp kể rằng, đúng là từng có một đứa bé trai rất đẹp và kiên cường, đứng ở cửa sau nhà hàng, không bao giờ đi xin ăn, luôn nhanh tay lẹ mắt giúp người ta lau sàn, đổ rác, rửa chén, cũng chẳng nói lời nào, mấy ngày liền đêm đến thì co ro ngủ dưới mái hiên.
Hỏi gì cũng không nói, mọi người đều gọi cậu là “thằng câm nhỏ”. Có người cho cậu chút đồ ăn, có người cho vài hào tiền, cậu cũng đều dùng hết để mua bánh bao, nhét vào n.g.ự.c rồi tiếp tục lên đường. Cứ thế, cậu lang bạt suốt mấy tháng trời.
Vệ Lương Chính từng nói, mỗi khi nghe được một chút tin tức, tim ông lại như vỡ thêm một phần.
Đêm xuống, Khương Nhượng nhìn thấy Cố Thanh Thành ở con hẻm sau nhà hàng Tây. Cậu đang cúi đầu rửa chén bên cạnh mấy cái chậu lớn. Người trong bếp xách ra mấy túi rác to, cậu bé liền nhảy bật lên, chạy tới giành lấy túi rác đem đi vứt, rồi lại quay về tiếp tục rửa chén.
Những người rửa chén bên cạnh đã quen với cảnh đó. Mấy hôm nay, cậu bé này đều đến, chẳng nói lời nào, chắc là một đứa bé bị câm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/27-1.html.]
Mãi đến khi nhà hàng sắp đóng cửa, đầu bếp trong bếp bê ra một đĩa cơm chiên trứng, không phải cơm thừa, mà là phần đầu bếp cố ý nấu riêng cho cậu.
Người đầu bếp béo hơn bốn mươi tuổi vẫy tay: “Cậu bé câm, chú biết cháu không quen ăn đồ Tây, chú làm riêng cho cháu cơm chiên đấy, lại đây ăn đi.”
Lúc đó cậu bé mới bỏ chiếc khăn đang rửa chén trong tay xuống, ôm lấy cái đĩa, ngồi xổm bên bậc thềm, há mồm ăn lấy ăn để phần cơm tối mà cậu đã đổi được bằng sức lao động của mình.
Khương Nhượng không biết đêm nay cậu sẽ ngủ ở đâu, nên cứ thế đi theo cậu.
Cô cứ gọi tên cậu mãi.
“Cố Thanh Thành, sao em không để ý đến chị vậy?”
“Cố Thanh Thành, em bị mất trí nhớ rồi à?”
“Cố Thanh Thành, tối nay em định ngủ ở đâu?”
Lúc này cậu mới quay người lại, cảnh giác hỏi: “Chị biết em à?”
Khương Nhượng khẽ cong khóe môi, mỉm cười: “Em rất giống một người bạn của chị, giống y như đúc luôn.”
Cố Thanh Thành đi lòng vòng trên con phố đông người, mãi đến khi chắc chắn rằng người chị gái xinh đẹp như tiên này không có đồng bọn, cậu mới lên tiếng: “Chị trông cũng không giống bọn buôn người… Vậy chị nghĩ em là họ hàng nhà người bạn kia của chị à?”
Khương Nhượng bước nhanh vài bước, đi sóng vai cùng cậu, chiều cao của cậu năm đó chỉ đến ngang vai cô.
Cô nói: “Không phải, chị thấy em chính là người bạn đó của chị. Anh ấy cũng tên là Cố Thanh Thành. Còn em, em tên là gì?”
Cậu bé nói: “Không biết, em không nhớ nữa. Chị nghe giọng em cũng biết là em không phải người Lạc Thành, giọng em hơi giống dân Kinh thị. Em cũng không biết vì sao mình lại ở đây, em muốn tích góp ít tiền rồi đến Bắc Bình tìm thử, xem có tìm được người nhà không. Chị nói xem, nhà ai mà lạc mất con chắc cũng lo lắm nhỉ, nếu họ thấy em thì chắc chắn sẽ nhận ra. Nhưng mà… có lẽ không tìm được đâu, em cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi. Thời buổi loạn lạc thế này, họ có thể đã c.h.ế.t rồi, cũng có thể là không cần em nữa.”
Khương Nhượng nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Cậu lại ngẩng đầu lên hỏi: “À… nếu em dùng tên của người bạn đó của chị, chị có thấy phiền không?”
Khương Nhượng chớp mắt một cái, suýt nữa thì nước mắt rơi xuống. Cô đáp: “Chị không phiền.”
Cậu cúi đầu xuống, nói nhỏ: “Vậy sau này em có tên rồi… gọi là Cố Thanh Thành.”
Cố Thanh Thành dẫn cô đến cửa hàng tạp hóa, phía sau một đống đổ nát, có vài tấm chăn rách. Ánh trăng xuyên qua lỗ thủng trên mái nhà chiếu xuống. Cậu trải chăn cho phẳng, rồi nói với Khương Nhượng: “Chị chắc cũng không có chỗ nào để đi đúng không? Trên phố cũng không yên ổn đâu. Nếu buồn ngủ thì chị cứ ngủ đi, em sẽ canh chừng. Nếu có người xấu đến, mình sẽ chạy.”
Khương Nhượng nhìn vẻ mặt nghiêm túc và cẩn trọng của cậu, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc. Trước khi vào đây cô cũng không ngờ, sau đống tàn tích này lại có một nơi nhỏ bé đủ để ngủ lại. Không trách được vì sao năm đó cậu có thể lang bạt từ Kinh thị đến tận Lạc Thành.
Cô nói: “Chị không buồn ngủ, em ngủ đi.”
Dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ, đến nửa đêm thì không chống nổi nữa, ngủ thiếp đi. Khương Nhượng thì không sao chợp mắt nổi, Cố Thanh Thành rốt cuộc là được nhà họ Cố ở Bắc Bình nhận nuôi như thế nào? Lạc Thành cách Bắc Bình xa như vậy, thoạt nhìn chẳng có chút khả năng nào.