Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 28.2

Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:41:38
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nhượng và Cố Thanh Thành gặp được Cố Cửu tóc đã bạc trắng tại nhà họ Bạch.

 

Cố Cửu đeo kính lão nhìn rõ người trước mắt, vẫn giống hệt như trong ký ức của bà. Năm ấy Thất ca mất tích, cả nhà tìm suốt ba năm mà không thấy, cuối cùng đành tuyên bố anh đã mất. Nhưng bà không tin Thất ca đã chết, bà luôn tin rằng, Thất ca là đi tìm Nhượng Nhượng rồi.

 

Nhớ hồi còn nhỏ, Thất ca đối xử với bà là tốt nhất, không phải những người anh khác không tốt, mà vì lúc đó nhà họ Cố dạy dỗ rất nghiêm, con cháu thế gia phải ôn hòa nhã nhặn. Chỉ riêng Thất ca là khi bà bị ủy khuất, sẽ lập tức vung nắm đ.ấ.m ra bênh vực, vì vậy không biết đã bị cha phạt bao nhiêu trận đòn.

 

Tim bà nhói lên từng chút, lại quay sang nhìn Khương Nhượng. Bà vẫn nhớ cô gái này, trong lễ đính hôn của Tứ ca năm đó, Thất ca chỉ nhảy một điệu với cô, rồi sau đó cô biến mất. Kể từ ấy, Thất ca chỉ còn duy nhất một chấp niệm: tìm Nhượng Nhượng.

 

Trên gương mặt Cố Cửu vẫn là nụ cười như xưa, như thể đang gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày trong mơ: “Thất ca, sao giờ huynh mới tới? Chậm thêm chút nữa, đến A Cửu cũng không còn đợi được huynh rồi.”

 

Khương Nhượng đứng bên cạnh không nhịn được, nước mắt rơi xuống. Cô nhẹ nhàng rút lui khỏi thư phòng, để lại thời gian cho đôi huynh muội đã vượt qua cả thời không để được gặp lại nhau.

 

---

 

Khi Khương Nhượng xuống lầu, nhà họ Bạch có khách đến. Đây là lần đầu tiên cô gặp mẹ ruột của Cố Thanh Thành. Việc cha dượng của Cố Thanh Thành, Túc Bảo Quốc, có mặt ở đây cũng không có gì lạ, bởi Cố Cửu chính là cô họ của ông.

 

Túc Bảo Quốc nghe nói đứa con riêng của mình vậy mà lại trở thành khách quý của nhà họ Bạch, trong lòng lập tức thấy sóng sánh. Vị cô họ của ông, tức lão phu nhân nhà họ Bạch, đâu phải người tầm thường. Con cháu nhà họ Bạch phần lớn đều làm quan, còn hậu duệ nhà họ Cố thì trải rộng khắp các ngành nghề. Giờ đây nhà họ Cố chỉ còn lại một vị trưởng bối duy nhất còn sống, chính là bà.

 

Ông ta từ lâu đã muốn tạo quan hệ tốt với cô họ, nhưng cả hai nhà Bạch và Cố đều chẳng coi trọng người họ hàng xa như ông.

 

Giờ thì con riêng càng ngày càng có tiền đồ, đến cả lão phu nhân nhà họ Bạch cũng sẵn lòng tiếp chuyện với nó. Ông ta vội thay bộ quần áo chỉnh tề nhất, kéo theo vợ mình cùng đến nhà họ Bạch. Dù gì thì với con riêng, vẫn cần phải qua lại vun vén mối quan hệ.

 

Túc Bảo Quốc nói: “Biết trước thằng bé sau này có tương lai như vậy, lúc đó chúng tôi đã giành quyền nuôi dưỡng rồi. Em trai em gái của nó mà có người anh như thế giúp đỡ, sau này chắc chắn chẳng phải lo gì.”

 

Vệ Khâm vốn là người đầy kiêu ngạo, con trai không chủ động làm lành, bà ta cũng không hạ mình đi tìm nó.

 

Bà ta lo rằng sau này Cố Thanh Thành sẽ trả thù các em mình, giống như cách anh từng “trả thù” cha ruột, rất quyết liệt. Nhưng trong lòng vẫn không khỏi mềm yếu vì cặp sinh đôi kia, cuối cùng đành thỏa hiệp, không mời mà đến nhà họ Bạch.

 

Túc Bảo Quốc thì rất khách sáo với Khương Nhượng, liên tục dò hỏi: “Tiểu Cố làm sao mà khiến được lão phu nhân để mắt đến vậy? Sau này mà dựa vào hai đại gia tộc là nhà họ Bạch và họ Cố, tiền đồ của thằng bé thật không thể đong đếm được.”

 

Khương Nhượng khẽ cười: “Anh ấy dựa vào năng lực của chính mình, thì tiền đồ đã không thể đong đếm nổi rồi.”

 

Nguồn gốc giữa Cố Thanh Thành và Cố Cửu, hai vợ chồng này vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được, và cũng sẽ chẳng có ai nói cho họ biết.

 

Tự tôn của Vệ Khâm bị tổn thương nặng nề, Cố Thanh Thành càng xuất sắc, càng không chịu nhận bà ta là mẹ, thì lại càng tát thẳng vào mặt bà ta. Bà ta không thể chấp nhận rằng lựa chọn năm xưa của mình là sai lầm.

 

Lúc này trong phòng không có nhiều người, bà ta liền tìm cớ đẩy chồng ra ngoài, rồi hạ giọng dặn dò Khương Nhượng bằng vẻ mặt nghiêm túc:

 

“Tiểu Cố thông minh y như tôi vậy, cũng chính vì quá thông minh nên tôi mới không yên tâm. Hồi nhỏ nó đã chịu không ít uất ức, trong lòng chắc chắn có oán hận tôi và cha nó. Cô nhìn cái cách nó đối phó cha ruột và mẹ kế mà xem, thật sự khiến người ta lạnh sống lưng.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/28-2.html.]

“Là mẹ chồng, tôi muốn nói một câu với cô: nếu một ngày nào đó cô phát hiện Tiểu Cố có hành vi bất thường, làm điều gì tổn hại đến lợi ích quốc gia, nhất định phải vì đại nghĩa mà diệt thân…”

 

“Bà đến giờ vẫn còn nghi ngờ con trai mình là gián điệp à?”

 

Khương Nhượng lập tức ngắt lời bà ta, giọng nói lạnh băng:

 

“Năm đó chính bà từ bỏ quyền nuôi con ruột mình, thấy anh ấy bị bạo hành mà vẫn làm ngơ. Anh ấy mang đầy hy vọng đến tìm mẹ ruột, bà cũng có thể dửng dưng đẩy anh trở về. Về sau anh ấy mất tích suốt mười lăm năm, để tự trấn an mình khỏi cảm giác tội lỗi, bà liền kết luận con trai mình là gián điệp…”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Khương Nhượng không chút nể nang, xé toạc lớp mặt nạ đen tối đó:

 

“Tôi biết bà nghĩ gì trong lòng. Chỉ khi tin rằng anh ấy là gián điệp, là đứa con mang đầy oán hận trở về để báo thù, thì bà mới có thể tự thuyết phục mình rằng lựa chọn năm xưa là đúng. Rằng người bà đã ruồng bỏ chỉ là một ‘đứa con hư’. Bà sợ anh ấy càng sống tốt, thì bà sẽ càng hối hận.”

 

“Bà còn sợ con trai mình sẽ trả thù bà? Bà có biết không, cái hộp quà cưới hời hợt mà bà gửi cho anh ấy, tuy anh ấy chẳng nói lời nào, nhưng vẫn giữ lại. Con trai bà không đi tìm bà là vì năm tám tuổi, anh ấy từng đến tìm, nhưng bà, bà đã không cần anh ấy.”

 

“Cố Thành Nghiệp và Cung Lam là do tôi đích thân đi đòi lại công bằng, các người chỉ biết nói anh ấy tàn nhẫn với cha ruột, mà chẳng bao giờ tự hỏi, năm xưa các người đã đối xử với anh ấy thế nào. Giờ thì, tôi mời các người rời khỏi đây, hôm nay là tiệc gia đình, ở đây không ai chào đón các người cả.”

 

Vệ Khâm bị vạch trần đúng vết thương trong lòng, không kìm được cơn giận:

 

“Đây là nhà họ Bạch! Người trên lầu kia là con trai tôi! Cô chỉ là vãn bối, dựa hơi con trai tôi mới được bước chân vào nhà họ Bạch, dựa vào đâu mà dám lên mặt ở đây?”

 

Khương Nhượng cười lạnh. Dựa vào đâu ư? Dựa vào cơ hội sống lại mà Cố Thanh Thành đã đánh đổi bằng mạng sống, để rồi cả đời này, cô sẽ dùng tất cả để ở bên cạnh “tên tiểu sơn tặc” của cô.

 

“Bà chẳng biết gì cả. Sau này, bà cứ sống cho tốt, sống mà nhìn đứa con trai bà từng vứt bỏ, ngày một tốt hơn!”

 

“Cô…”

 

“Đủ rồi!”

 

Cố Cửu vẫn còn rất khỏe mạnh. Bà đứng trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống hai vợ chồng họ hàng xa kia, giọng lạnh như băng:

 

“Thất ca của tôi… Tiểu Cố không muốn nhìn thấy hai người nữa. Từ giờ trở đi, nhà họ Cố và nhà họ Bạch chính là người thân thật sự của Tiểu Cố. Hai người lập tức rời khỏi đây, sau này không được bước chân vào cửa nhà chúng tôi thêm một bước nào nữa!”

 

Sau khi vợ chồng Túc Bảo Quốc rời đi, Cố Thanh Thành nói với Khương Nhượng:

 

“Nhượng Nhượng, anh không buồn đâu, thật đấy. Đi một vòng lớn, cuối cùng anh đã có được những người thân tốt nhất. Mười lăm năm đó, anh sống rất tốt. Nhà họ Cố đối xử với anh như con ruột, anh đã có những người thân tốt hơn, và anh còn có em.”

 

Sau bữa tối tại nhà họ Bạch, Cố Cửu ngồi trò chuyện với Khương Nhượng một lúc. Cố Cửu vẫn nhớ điệu nhảy năm ấy trong buổi tiệc đính hôn. Sau khi Khương Nhượng rời đi, Cố Thanh Thành đã tìm kiếm cô suốt nhiều năm. Bà nói: “May mà Thất ca vẫn tìm được chị.”

 

Không ai biết điều gì là nguyên nhân, điều gì là kết quả, mối quan hệ rối rắm này giống như một cuộn len bị làm rối tung lên, không thể tìm thấy được đầu mối ban đầu.

 

Loading...