Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 3.2
Cập nhật lúc: 2025-06-17 16:08:48
Lượt xem: 179
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong khu tứ hợp viện có bảy tám hộ gia đình cùng ở, nhà họ Trình được phân cho hai phòng ngủ một phòng khách. Trước đây khi Trình Văn Niên chưa về, cô ở cùng phòng với em gái Trình Văn Niên. Bố mẹ anh ta ở một phòng, còn khi Trình Văn Niên về, em gái anh ta phải trải chiếu ngủ ở phòng khách.
Nhưng cho dù có ngủ chung một phòng, Trình Văn Niên cũng chỉ trải chiếu dưới đất ngủ – người nhà họ Trình hoàn toàn không hay biết chuyện đó.
Họ cứ nghĩ cô vào cửa ba năm mà không có con là do cơ thể có vấn đề, không ít lần thúc giục cô đi bệnh viện kiểm tra.
Giờ đây, Khương Nhượng cũng không cần phải nghe họ càm ràm nữa. Hôm nay nói rõ ràng xong, cô sẽ không bao giờ quay lại nhà họ Trình nữa.
Mẹ Trình, Cao Gia Trân, vừa mới mắng con trai xong, thấy Khương Nhượng trở về thì liền nói: “Nhượng Nhượng, mẹ đã mắng Văn Niên rồi, chọn một ngày đẹp, hai đứa đi đăng ký kết hôn đi.”
Ba năm qua, Khương Nhượng luôn gọi họ là ba mẹ, nhưng lần này cô đã đổi cách xưng hô: “Dì Cao, cháu và Trình Văn Niên đã nói rõ sẽ không đăng ký nữa. Ngày mai anh cháu sẽ tới lấy lại đồ cưới. Hai bên chúng ta mỗi người tìm một người làm chứng, kết thúc hôn sự này cho xong.”
Cao Gia Trân trừng mắt nhìn con trai một cái. Nhượng Nhượng trong lòng còn đang giận đây.
Bà ta cười làm lành: “Vợ chồng son nào mà chẳng có cãi vã, ngủ một giấc là quên hết thôi mà.”
Khương Nhượng đứng bật dậy, tức giận nói: “Trình Văn Niên, đến giờ anh vẫn không chịu nói lý do tại sao không muốn đăng ký kết hôn à? Vậy để tôi nói thay cho. Anh ấy đã thích người con gái khác, muốn cưới người ta làm vợ rồi. Các người đừng miễn cưỡng nữa, miễn cưỡng chẳng ai hạnh phúc đâu.”
Rõ ràng là Trình Văn Niên là người đầu tiên nói không muốn kết hôn, vậy mà giờ lại im như thóc. Chính cái tính do dự này của anh ta đã khiến cô khổ suốt hai mươi năm ở kiếp trước.
Nói xong, Khương Nhượng liền rời đi. Cô phải kịp bắt chuyến xe trung chuyển trước khi trời tối để đến bệnh viện huyện thăm bố mẹ.
Em gái Trình Văn Niên, Trình Bách Linh, chạy theo chặn cô lại, giọng mềm mại nũng nịu cầu xin cô quay về:
“Chị Nhượng Nhượng, em chỉ nhận một mình chị là chị dâu thôi. Anh em chắc bị ma quỷ ám rồi, chị hiền lành lại xinh đẹp thế này mà ảnh còn không cần, ảnh muốn tìm ai nữa cơ chứ?”
Khương Nhượng nhìn khuôn mặt hiền lành, vô hại của cô ta – đúng là hai anh em nhà này đều dùng gương mặt để đi lừa người.
Kiếp trước, Trình Bách Linh cũng từng nói y hệt câu đó, vậy mà chính cô ta là người đã tự tay lên kế hoạch và tổ chức lễ cưới linh đình cho Trình Văn Niên và Bạch nguyệt quang.
Bây giờ, cô không còn tin bất kỳ ai trong nhà họ Trình nữa.
Cô lạnh nhạt nói: “Mấy lời đó, cô giữ lại mà nói với chị dâu mới của cô đi.”
Khương Nhượng bây giờ chỉ một lòng muốn kiếm tiền, dù sao ngày mai cô cũng sẽ để anh trai tới lấy lại đồ cưới.
Tới được bến xe, cô vừa kịp bắt chuyến xe trung chuyển cuối cùng về huyện Cổ Hà. Tài xế là chú Hai Triệu, chuyên chạy tuyến cố định từ Cổ Hà đến Lạc Thành.
Trên xe vẫn còn mấy chỗ trống, cũng có vài người quen.
Diệp Hồng Ngọc là người cùng làng với cô, vui vẻ vỗ vào ghế trống bên cạnh: “Nhượng Nhượng, lại đây ngồi này.”
Khương Nhượng thừa biết Diệp Hồng Ngọc nổi tiếng nhiều chuyện, nên cô chọn một chỗ trống bên kia lối đi để ngồi.
Diệp Hồng Ngọc không chịu bỏ cuộc, ngồi bên kia vẫn cố hỏi sang: “Nghe nói Trình Văn Niên về rồi mà, sao không thấy anh ta đi với em về nhà mẹ đẻ thế?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cả làng Cổ Hà chỉ có mỗi Khương Nhượng là cô gái đồng lứa lấy chồng tận Lạc Thành, khiến mấy chị em bạn thân ghen tị không thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/3-2.html.]
Khương Nhượng mắt không liếc, mặt không đổi: “Nghe nói chị đi Lạc Thành xem mắt, thế nào rồi, xem được người nào chưa không?”
Bình thường cô chẳng bao giờ tò mò chuyện riêng của người khác, nhưng sáng nay cô khóc sưng cả mắt về nhà, lại đúng lúc bắt gặp Diệp Hồng Ngọc đang lên thành phố xem mắt.
Diệp Hồng Ngọc rõ ràng muốn xem trò cười của cô, nên lần này cô liền dùng chuyện xem mắt của đối phương để chặn họng lại.
Quả nhiên, Diệp Hồng Ngọc im bặt một lúc. Nhìn vẻ mặt khó chịu kia, chắc chắn là xem mắt thất bại rồi.
Xe trung chuyển bị hỏng giữa đường huyện, nơi không là làng cũng chẳng phải thị trấn, khiến cả xe đều sốt ruột.
Khương Nhượng cũng lo lắng không kém, bởi vì kiếp trước cũng vào khoảng mười giờ tối hôm nay, dì ba của cô – Bạch Ngọc Trúc – sẽ dẫn theo Khương Vị Lai đến bệnh viện huyện thăm ba mẹ cô, rồi đưa ra đề nghị muốn mua lại tiệm tạp hóa mà ông nội để lại cho cô.
Mẹ của Khương Nhượng – Bạch Huệ Lan – và mẹ của Khương Vị Lai – Bạch Ngọc Trúc – là hai chị em ruột.
Cả hai đều gả cho người họ Khương, lại còn là anh em họ.
Con gái của Bạch Ngọc Trúc – Khương Vị Lai – vừa là chị họ ruột vừa là chị họ bên ngoại của Khương Nhượng. Ở quê, chuyện họ hàng cưới hỏi chồng chéo thế này vốn chẳng lạ gì.
Khương Vị Lai chính là Bạch nguyệt quang của Trình Văn Niên. Ở kiếp trước, trong lễ cưới thế kỷ của hai người họ, Khương Nhượng đã từng đ.â.m Khương Vị Lai một dao.
Nhưng kiếp này, Khương Nhượng sẽ không làm vậy nữa. Cô sẽ sớm "đóng gói" Trình Văn Niên và cả nhà hắn, tống hết cho Khương Vị Lai tiếp nhận.
Chỉ có điều – tiệm tạp hóa kia, cô tuyệt đối sẽ không đưa cho bất kỳ ai.
Khương Nhượng sốt ruột vô cùng, quay sang hỏi bác tài đang chui dưới gầm xe sửa chữa: “Chú Hai Triệu, xe này khi nào mới sửa xong ạ?”
Thời đó, tài xế xe trung chuyển đa phần đều biết chút ít kỹ thuật sửa xe. Chú Hai Triệu chui ra từ dưới gầm xe, đáp: “Một linh kiện hỏng rồi. Chú phải đi bộ quay lại thành phố mua, cả đi cả về ít nhất cũng phải bốn, năm tiếng.”
Khương Nhượng nóng lòng muốn chết. Tính ra khoảng cách còn lại, nếu đi bộ thì mất tầm hai tiếng là về tới huyện thành. Bây giờ đã bảy giờ rưỡi tối, cô còn đang tính liệu có nên cuốc bộ về luôn không.
Chú Hai Triệu kéo tay cô lại: “Đêm hôm thế này, không thể để cháu đi một mình được đâu. Nhỡ có chuyện gì xảy ra, chú gánh không nổi trách nhiệm đâu.”
Khương Nhượng cũng biết nguy hiểm, không dám liều lĩnh đi đêm một mình. Nhưng trong lòng cô vẫn canh cánh chuyện xảy ra đêm nay ở bệnh viện huyện, lo lắng sốt vó.
Diệp Hồng Ngọc thì lại ra vẻ hả hê: “Nhượng Nhượng, có phải cãi nhau với Trình Văn Niên rồi đúng không? Em nghĩ xem, nếu anh ta đi cùng em về nhà, cho dù là nửa đêm, ít nhất cũng có người bảo vệ. Em còn dám cãi nhau với anh ta nữa không?”
Khương Nhượng bực mình: “Chị im đi! Tôi nhất định sẽ có cách về được.”
Diệp Hồng Ngọc cười khẩy: “Cả xe này có ai về được đâu. Rốt cuộc vẫn phải chờ chú Hai Triệu mua phụ tùng về sửa xe thôi…”
Đúng lúc ấy, đèn pha của một chiếc xe jeep từ xa chiếu tới. Diệp Hồng Ngọc phấn khích nhảy xuống xe: “Em ra vẫy xe đây! Em về nhà trước nha!”
Người có thể lái ô tô thời đó đều không phải người bình thường, mà phần lớn lại rất nhiệt tình, gặp người đi đường cũng sẵn sàng cho đi nhờ.
Nhưng chiếc xe jeep kia không hề giảm tốc khi đi ngang qua Diệp Hồng Ngọc, mà lại thắng gấp bên cạnh chiếc xe trung chuyển.
Cố Thanh Thành hạ cửa kính xe xuống, ló cái đầu “vạn người mê” ra, nụ cười rạng rỡ để lộ hàm răng trắng đều: “Nhượng Nhượng, trùng hợp thật đấy.”