Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 4.1

Cập nhật lúc: 2025-06-17 16:10:01
Lượt xem: 167

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

 

Cố Thanh Thành dừng xe jeep bên vệ đường, chui xuống gầm xe trung chuyển kiểm tra một lượt. Kết luận của anh cũng giống như chú Hai Triệu – xe hỏng một linh kiện.

 

Anh nói mình có thể lái xe đến huyện Cổ Hà lấy phụ tùng, rồi quay lại lắp. Cả đi cả về tốn khoảng hơn một tiếng.

 

Cả xe ai nấy đều cảm kích không thôi.

 

Chú Hai Triệu liền đẩy Khương Nhượng lên xe jeep: “Nhượng Nhượng, không phải cháu đang vội đến bệnh viện huyện thăm ba mẹ sao? Ngồi xe của Tiểu Cố mà đi đi.”

 

Khương Nhượng nói: “Chú Hai Triệu, cháu đâu có quen anh ta. Chú không sợ anh ta là người xấu sao?”

 

Thật sự là cô không quen biết gì anh ta, cũng không muốn quen. Nếu anh ta thật lòng muốn giúp mua phụ tùng để sửa xe, thì cô vẫn có thể kịp về bệnh viện trước mười giờ tối.

 

Chú Hai Triệu: … Không quen mà có thể bị nhận ra ngay giữa tốc độ tám mươi cây số một giờ, còn gọi đúng tên?

 

Cố Thanh Thành có thói quen nghề nghiệp, giấy tờ luôn mang theo bên người. Anh lấy chứng minh ra đưa cho chú Hai Triệu xem. Khi không cười thì anh trông rất nghiêm túc, nhưng mỗi khi cười lên lại mang theo vẻ bất cần lêu lổng.

 

“Vậy tôi để giấy tờ lại cho chú Hai Triệu giữ, giờ thì yên tâm chưa?”

 

Cuối cùng, Khương Nhượng vẫn lên xe jeep của Cố Thanh Thành. Để tránh điều tiếng, cùng đi còn có bà Tôn và đứa cháu trai nhỏ của bà.

 

Diệp Hồng Ngọc vì không được đi nhờ xe jeep, giận dỗi trong im lặng suốt một quãng thời gian dài.

 

Chiếc jeep lao nhanh như bay, chỉ mất 25 phút đã tới cổng bệnh viện huyện.

 

Khương Nhượng xuống xe tại đó.

 

Cô liếc nhìn Cố Thanh Thành – anh đã quen biết với Trình Văn Niên, lại gọi đúng tên cô, chắc hẳn cũng biết mối quan hệ hiện tại giữa cô và Trình Văn Niên.

 

Suốt dọc đường, anh ta không nói lời nào, trông cũng khá nghiêm túc, khiến Khương Nhượng bớt đi chút cảnh giác. Cô bước tới cảm ơn: “Cảm ơn anh.”

 

Cố Thanh Thành cũng biết mình mỗi khi cười lên trông rất không đứng đắn, vì vậy anh giữ mặt nghiêm, giọng trầm thấp và chậm rãi: “Tôi đến huyện Cổ Hà công tác, vừa hay tiện đường. Khi nào cô về? Hoặc tôi có thể chở cô quay lại Lạc Thành.”

 

Khương Nhượng lắc đầu: “Cảm ơn, anh cứ lo việc của mình đi. Tôi chưa chắc ngày nào về.”

 

Không lẽ lần về tới lại gặp chuyện xe hỏng nữa? Hơn nữa, hiện tại cô vẫn mang danh con dâu nhà họ Trình, cả huyện Cổ Hà này đầy người quen biết. Cô không muốn bị nói ra nói vào vì dính dáng quá nhiều đến một người đàn ông trẻ chưa vợ.

 

Hai người chia tay nhau ở cổng bệnh viện huyện.

 

Cố Thanh Thành nói sẽ đi mua linh kiện rồi quay lại đưa cho chú Hai Triệu sửa xe.

 

Khương Nhượng thì đi vào khu nội trú thăm cha mình.

 

Cha Khương sau khi ngã từ thang xuống đã nằm viện hơn một tháng. Tuần trước con gái mới về thăm, giờ lại đến vào lúc đêm hôm khuya khoắt, vừa vào đến phòng đã ôm lấy thắt lưng ông – nơi gần như mất cảm giác – rồi tựa vào n.g.ự.c ông, làm nũng giống hệt như hồi bé.

 

Cha Khương rất nhạy cảm, đoán được ngay là con gái đã chịu ấm ức ở nhà họ Trình: “Nhượng Nhượng, Trình Văn Niên vẫn chưa về à?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Đã hai mươi năm Khương Nhượng không được gặp lại cha. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe: “Ba, con không muốn kết hôn với Trình Văn Niên nữa.”

 

Mẹ Khương sốt sắng: “Con đã về nhà họ Trình ba năm, tiệc cưới cũng làm rồi, không đăng ký sao được?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/4-1.html.]

 

Cha Khương chống tay xuống giường, Khương Nhượng và mẹ cùng đỡ ông ngồi dậy. Ông bảo vợ im lặng, rồi quay sang nói với mấy bệnh nhân cùng phòng rằng nhà có chuyện riêng, muốn nhờ họ ra ngoài đi dạo một lát.

 

Phòng bệnh này có ba giường. Ngoài cha Khương không cử động được, hai giường còn lại đều là bệnh nhân sắp ra viện, đã ở chung mấy ngày nên cũng khá thân quen. Họ gật đầu đồng ý rồi ra ngoài, để lại không gian riêng cho gia đình Khương Nhượng.

 

Cha Khương hỏi: “Vậy con nói xem, tại sao con không muốn đăng ký kết hôn nữa?”

 

Khương Nhượng cúi đầu nói: “Hôm qua Trình Văn Niên về, nói là không muốn đăng ký nữa. Anh ta nói ở bên ngoài đã thích người con gái khác. Con hỏi là ai, anh ta nói là chị họ con, con gái bác cả. Con nghĩ thấy chuyện này thật vô nghĩa, cưới nhau miễn cưỡng thì chỉ làm vợ chồng oán hận cả đời, chi bằng giờ chia tay cho sạch sẽ.”

 

Mẹ Khương tức đến nỗi hộc máu: “Từ nhỏ đến lớn, bác ba con lúc nào cũng thích giành đồ với mẹ. Biết rõ Trình Văn Niên là con rể mẹ, mà nhà họ còn ra tay cho được. Mặt mũi để đâu nữa!”

 

Năm xưa khi hai chị em nhà họ Bạch cùng gả chồng, Bạch Huệ Lan vốn được hứa gả cho Khương Hữu Phúc.

 

Vậy mà Bạch Ngọc Trúc chen ngang, cuối cùng chính bà ta lại cưới Khương Hữu Phúc.

 

Còn Bạch Huệ Lan thì gả cho em họ của Hữu Phúc – là Khương Hữu Vi.

 

Cha Khương là người có khí khái, nói thẳng: “Đàn ông mà đã thay lòng, cưới làm gì nữa! Ngày mai bảo anh con tới hủy hôn!”

 

Khương Nhượng vốn thừa hưởng tính cách dứt khoát của cha, cô biết chỉ cần nói rõ mọi chuyện, cha sẽ đồng ý cho cô hủy hôn.

 

Cô nói tiếp: “Con nghe Trình Văn Niên nói, bác ba muốn mua lại căn tiệm tạp hóa ở Lạc Thành. Nhưng đó là ông nội để lại cho con. Ba, mẹ, giờ con có thể kiếm tiền rồi, dù bác ấy có ra giá bao nhiêu, ba mẹ cũng đừng bán cho bà ấy.”

 

Nếu không phải đang nằm liệt, cha Khương hận không thể đập gãy chân Trình Văn Niên, rồi xông sang nhà Khương Hữu Phúc đập phá một trận.

 

Muốn hỏi thử xem – rể nhà người ta thì ngon lành lắm à?

 

Ông đ.ấ.m mạnh vào đôi chân bất động của mình: “Dù có chết, bố cũng không thèm lấy một xu nào của nhà Bạch Ngọc Trúc!”

 

Khương Nhượng vội vàng ngăn cha lại, lấy hết hơn bốn trăm tệ trong túi nhỏ ra:

 

“Tiền viện phí của ba, con có thể đóng. Con còn có thể dành dụm để lo tiền phẫu thuật cho ba, chúng ta không cần tiền nhà bác ba đâu.”

 

Về nguồn gốc số tiền này, Khương Nhượng chỉ nói là may mắn đào được một củ sâm núi quý trong rừng, bán được ít tiền.

 

Từ nhỏ vận may của cô đã rất tốt, lần nào vào rừng cũng có thể kiếm được chút đặc sản mang về, nên cha mẹ cô cũng không nghi ngờ gì.

 

Khương Nhượng đi đóng toàn bộ viện phí và thuốc men còn nợ, còn đóng trước một tuần nữa.

 

Trong tay vẫn còn hơn một trăm tệ.

 

Khi cô quay lại phòng bệnh, Bạch Ngọc Trúc đã dẫn theo Khương Vị Lai đến thăm bệnh.

 

Bạch Ngọc Trúc vẻ mặt đầy lo lắng:

 

“Em gái, em rể phải chuyển lên bệnh viện lớn để phẫu thuật, trông chờ vào tiền làm ruộng của Vệ Dân thì mấy năm cũng gom không đủ chi phí. Chị đã hỏi bác sĩ rồi, bệnh của em rể mà tiếp tục kéo dài thì cả đời này cũng không đứng dậy nổi.”

 

“Chị với anh Hữu Phúc đã bàn bạc, nếu cho tiền thì chắc chắn em sẽ không nhận. Chi bằng bán cho chị mảnh đất và căn tiệm tạp hóa cũ ở Lạc Thành kia, như vậy em rể sẽ có tiền phẫu thuật.”

 

Cha mẹ Khương cười lạnh – lời con gái nói không sai chút nào.

 

Loading...