Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 6.1
Cập nhật lúc: 2025-06-17 16:13:15
Lượt xem: 167
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 6
Trên chuyến xe buýt nhỏ, Khương Nhượng đang nhặt dâu tằm, Khương Vệ Dân nói:
“Từ sau lần cửa hàng tạp hóa bị đập phá, cây dâu già này không ra quả nữa. Không ngờ năm nay lại ra nhiều như vậy.”
Khương Nhượng nhớ lại, kiếp trước cô không để ý, nên cũng chẳng nhớ rõ có phải cây dâu này bắt đầu ra quả từ năm nay không.
“Về nhà em sẽ ngâm một hũ rượu dâu tằm, đợi bố khỏe lại, anh có thể uống cùng bố.”
Khương Vệ Dân nhớ đến chuyện bố họ bị ngã từ trên thang xuống mà chấn thương thắt lưng, lại tức giận nói:
“Hôm nay, ai cho em trèo cây hả?”
Khương Nhượng định nói không phải cô trèo, là Cố Thanh Thành trèo cây hái, nhưng lại không muốn nhắc đến tên nhóc ranh đó, đành chấp nhận cái tội trèo cây hái dâu:
“Lần sau em không dám nữa.”
Hai anh em về đến bệnh viện huyện, nói với bố mẹ rằng đã dứt khoát với nhà họ Trình, sính lễ cũng trả rồi, đồ cưới thì tạm thời để ở cửa hàng tạp hóa.
Khương cha thở dài, lúc Khương Nhượng ra ngoài, ông dặn con trai đừng vội tìm mối khác cho em gái. Khương Vệ Dân đỏ mắt, gật đầu đồng ý.
Khương Nhượng gọi mẹ ra ngoài, để lại hai mươi đồng làm sinh hoạt phí:
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm chăm sóc bố. Đợi con kiếm được tiền phẫu thuật cho bố, chúng ta sẽ lên bệnh viện lớn ở Lạc Thành.”
Lúc này Bạch Huệ Lan mới nhận ra, sau khi hủy hôn, con gái bà bỗng chốc đã trưởng thành.
Khương Nhượng lại ghé tiệm thịt mua một cân thịt ba chỉ, rồi định mua thêm một con cá.
Khương Vệ Dân vội ngăn lại, nói cá thì thôi, ở nông thôn mương rạch nhiều lắm, muốn ăn anh sẽ ra sông bắt.
Vừa về đến cổng nhà, đã nghe thấy giọng của bà họ Trần Ngải Hương. Bà ta đến tận nhà đòi nợ.
Bà ta nói: “Lần trước cho nhà cháu mượn năm trăm đồng, nhà bà đang cần gấp, cháu xem có thể trả trong ba ngày được không?”
Bà ta đòi nợ đến mức bí thư thôn cũng phải đến tận nhà điều đình.
Đạt thúc nói:
“Trần Ngải Hương, bà vẫn là bà họ của Vệ Dân nó đấy. Bố nó bị ngã chấn thương thắt lưng, chữa trị hơn một tháng rồi. Hàng xóm xung quanh ai cũng cho vay, có ai như bà ép nợ dữ vậy đâu? Bà gọi đây là đòi nợ à? Rõ ràng là thừa nước đục thả câu!”
Trần Ngải Hương nhắm đến căn cửa hàng tạp hóa ở Lạc Thành của Khương Nhượng, muốn mua lại sửa sang cho cháu gái mở tiệm, nên đến đặt điều kiện: trong ba ngày nếu không trả tiền thì bán cửa hàng cho nhà bà ta.
Vương Lục Mai lo sốt vó, chuyện lớn thế này chị làm sao làm chủ được. Đúng lúc Khương Nhượng bước vào sân, cô biết ngay Trần Ngải Hương chính là mẹ của Khương Hữu Phúc, bà nội của Khương Vị Lai, vẫn chưa từ bỏ ý định với cửa hàng của cô.
Nợ thì phải trả, đó là lẽ thường. Khương Nhượng không hề trốn tránh.
“Bà Trần, lúc trước nhà bà chịu cho vay giúp đỡ khi cấp bách, cháu và anh cháu rất cảm kích. Bây giờ nhà bà thừa cơ ép buộc muốn đổi lấy cửa hàng nhà cháu, cháu còn nói được gì nữa đây? Vậy thì cứ theo ý bà đi, nếu ba ngày không xoay đủ tiền, cháu sẽ bán cửa hàng trả nợ. Nhưng bà về nói với bác ba cháu rằng — dù có bán, cháu cũng không bán cho nhà bà.”
Khương Nhượng thậm chí còn viết giấy nợ, hẹn ba ngày sau không trả được tiền thì bán cửa hàng để trả năm trăm đồng cho Trần Ngải Hương, có Đạt thúc làm chứng.
Về đến nhà, Diệp Đạt bảo vợ lấy ra hai trăm đồng tiền tiết kiệm. Kỷ Lai Phượng vội hỏi ông lấy tiền làm gì, Diệp Đạt nói ra một tin khiến bà sững sờ: Khương Nhượng đã hủy hôn với nhà họ Trình, sau này mỗi người một ngả, Trình Văn Niên – tên khốn đó – lại đi cưới cháu gái của Trần Ngải Hương, là Khương Vị Lai.
Khương Vị Lai định làm ăn buôn bán nhỏ ở Lạc Thành, nên nhắm đến mảnh đất nơi cửa hàng tạp hóa của Khương Nhượng, giờ tìm cách ép mua.
Khương Nhượng giận quá nói nếu trong ba ngày không xoay đủ tiền sẽ bán cửa hàng trả nợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/6-1.html.]
Kỷ Lai Phượng đưa hai trăm đồng cho Diệp Đạt:
“Hai trăm cũng chẳng đủ đâu…”
Diệp Đạt thở dài:
“Láng giềng với nhau, giúp được chút nào hay chút đó.”
Con trai út của ông – Diệp Tuấn – chạy ra ngoài. Cậu và Khương Nhượng là bạn học cấp ba. Sau khi Khương Nhượng tốt nghiệp thì kết hôn, còn cậu ở lại làm kế toán cho thôn. Gần đây trong nhà đang mai mối cho cậu, nhưng cả hai bên đều không ưng ý.
Diệp Tuấn mặt đỏ bừng:
“Nhượng Nhượng hủy hôn rồi ạ? Bố, con đi cùng bố qua đó xem.”
Kỷ Lai Phượng mắng ngay:
“Xem cái gì mà xem! Cút vào nhà mau!”
Điều kiện nhà họ Diệp thuộc hàng nhất nhì trong thôn. Tuy Kỷ Lai Phượng cũng thấy Khương Nhượng không tệ, nhưng trong lòng bà, một người từng hủy hôn như vậy là không xứng với con trai út vẫn còn chưa từng lập gia đình.
Diệp Hồng Ngọc cười ha hả:
“Con nói sao mấy hôm nay Khương Nhượng cáu bẳn thế, thì ra là bị Trình Văn Niên đá rồi, thật đáng thương.”
Kỷ Lai Phượng quát cho con gái út một cái:
“Con nói chuyện để đức lại cho mình đi, cẩn thận sau này bị báo ứng y như vậy.”
Không lâu sau, Đạt thúc mang hai trăm đồng đến, nói Khương Nhượng cảm ơn lòng tốt của ông, nhưng không nhận.
Kỷ Lai Phượng liếc nhìn cậu con út vẫn chưa từ bỏ hy vọng, nói:
“Nó không nhận tiền tức là không có ý gì với con cả. Con cũng đừng mơ tưởng nữa.”
Khương Nhượng ngâm dâu tằm trong nước muối, sau đó vớt ra, trải đều lên lớp nan tre đã được luộc chín để phơi khô, chuẩn bị làm rượu dâu tằm.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Lần trước cô kiếm được bốn trăm mười lăm đồng nhờ cửa hàng tạp hóa, hiện giờ trên người chỉ còn lại ba mươi bảy đồng. Khương Nhượng thở dài, nhìn về phía chuồng gà – nơi còn lại đúng một con gà mái già.
Con gà này phải để dành đẻ trứng bồi bổ sức khỏe cho chị dâu, không thể bán đi nữa.
Khương Nhượng ra ngoài, đi từng nhà một thu mua gà mái già. Thời buổi này, ai nuôi gà mái cũng để lấy trứng bán kiếm tiền, rất ít người nỡ bán đi. Cô trả giá đến bảy đồng một con mới thu được ba con, lại mua thêm được một trăm quả trứng gà ta, tất cả bỏ vào giỏ tre rồi gùi về.
Nghe nói ngày mai Khương Nhượng lại vào thành, Vương Lục Mai bèn gửi theo hai chục quả trứng gà ta mà nhà mới tích cóp được, chưa kịp đem đi bán.
Khương Vệ Dân lục ra một tờ giấy vay nợ đã cũ nát vàng ố:
“Năm mươi năm trước, nhà họ Lưu ở huyện Tiềm Sơn vay cụ cố chúng ta năm mươi đồng đại dương. Để anh đi tìm họ đòi thử xem sao.”
Khương Nhượng bật cười. Đó là chuyện từ thời Dân Quốc, tiền tệ đã đổi qua mấy đời rồi, ai còn nhận loại nợ đó nữa. Nhưng anh cô đến giờ vẫn không tin cô có thể kiếm ra tiền. Tiền cô kiếm được từ việc qua lại giữa hai thời không, không thể giấu mãi được.
Cô nói: “Anh à, anh không muốn biết em kiếm tiền thế nào sao? Ngày mai theo em lên thành phố, em sẽ nói cho anh biết em kiếm tiền bằng cách nào.”
Buổi tối, cô đem cân thịt ba chỉ mua về kho với khoai tây, để anh chị ăn no một bữa:
“Trời nóng quá, cơm canh để lâu sẽ hỏng, anh chị ăn nhiều một chút.”