Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 7.1

Cập nhật lúc: 2025-06-17 16:14:11
Lượt xem: 134

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

 

Cửa hàng tạp hóa không khác gì c.h.ế.t rồi, chẳng thèm đoái hoài gì đến Khương Nhượng nữa. Đây chính là chiêu trò bắt cô phải thỏa hiệp, mang tiền mặt về để nó được ăn phần phí chuyển đổi, ép cô chịu phí hoa hồng.

 

Nhưng mà lấy đến bảy phần phí thì đúng là quá đáng. Số tiền hơn năm trăm đồng lần này nếu quy đổi trực tiếp sang tiền mặt thì cô chỉ cầm về được hơn một trăm, trong khi chuyển thành nhãn hàng hóa thì không mất phí. Mà giờ cô lại đang rất cần tiền, hai ngày thì hai ngày, chịu được.

 

Lần này cô không mang theo chứng minh thư, mà thuê khách sạn thì lại quá đắt, nên Khương Nhượng quay lại chỗ lấy sỉ quần áo, thương lượng với Quan Văn Cúc xin làm công nhật hai ngày, đồng thời mượn cái kho nhỏ phía sau để ngủ tạm. Dù sao đến tối cửa chợ cũng khóa, không lo cô bỏ trốn.

 

May mắn thay, lần này cô gặp được người tốt, Quan Văn Cúc đồng ý, còn lo cho cô hai bữa cơm trưa và tối.

 

Nhờ Khương Nhượng phụ bán hai ngày, doanh thu của cửa hàng tăng vọt, Quan Văn Cúc định trả tiền công, nhưng Khương Nhượng không lấy tiền mà chọn vài bộ quần áo mang về.

 

Hết bốn mươi tám tiếng, Khương Nhượng đẩy cánh cửa thoát hiểm ở trung tâm thương mại, bóng tối kéo đến một lượt, cô thuận lợi quay về lại cửa hàng tạp hóa.

 

Lúc này, cửa hàng tạp hóa lại gửi cho cô một cảnh báo: [Từ nay về sau, những món hàng mang sang bắt buộc phải bán hết, không được sót lại món nào thì mới được mở lượt tiếp theo. Tất cả quy định mới đặt ra đều phải tuân thủ, nếu vi phạm sẽ bị đóng cửa xuyên không vĩnh viễn.]

 

Khương Nhượng thử mở cửa sau của tiệm tạp hóa, lần này quả nhiên không còn thông sang trung tâm thương mại của thế giới bên kia nữa. Cô chưa bán hết đồ thì đúng là không thể quay lại được.

 

Cái cửa hàng tạp hóa này đúng là điên rồi vì muốn kiếm cho bằng được phí trung gian bảy phần kia.

 

Khương Nhượng đeo chiếc túi lớn đựng đầy quần áo lên vai, cô nhất định sẽ bán sạch hết mớ đồ này.

 

Cô và cửa hàng tạp hóa, cứ chờ xem ai sẽ nhượng bộ trước.

 

Khương Nhượng không có đồng hồ, áng chừng giờ này chắc khoảng hai giờ chiều, cách thời gian hẹn trả tiền với Trần Ngải Hương còn mấy tiếng nữa. Cô không muốn chỉ vì đến trễ mà khiến anh chị phải chịu sự giễu cợt của Trần Ngải Hương.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Trong lòng Khương Nhượng hơi sốt ruột, vừa mới chạy được mấy bước thì Trình Văn Niên đã tìm tới nơi.

 

Trình Văn Niên chặn cô lại ngay trước cửa hàng tạp hóa:

 

“Nhượng Nhượng, em đi đâu hai ngày nay rồi? Anh em lo sắp chết!”

 

Khương Nhượng bên kia bị giữ lại hai ngày liền, đã trễ giờ hẹn gặp với Khương Vệ Dân từ lâu. Có khi anh cô đã lên Lạc Thành tìm mấy lần rồi, sốt ruột quá mà đến nhà họ Trình tìm cô cũng là điều dễ hiểu.

 

Để dò hỏi xem anh cô đang ở Lạc Thành hay Cổ Hà, Khương Nhượng đành phải nói nhiều thêm vài câu:

 

“Tôi đi Dương Thành lấy hàng. Anh trai tôi có đến nhà anh tìm tôi sao?”

 

Trình Văn Niên đã đến cửa hàng tạp hóa tìm cô bốn năm lần rồi. Anh ta nói:

 

“Em đi lấy hàng mà không nói với anh em một tiếng à? Anh ấy tìm em tìm tới nhà anh luôn. Bảo là sẽ về bệnh viện huyện chờ, nếu chiều không thấy em quay lại chắc còn lên tìm tiếp.”

 

Bạch Ngọc Trúc và Trần Ngải Hương muốn giành lấy cửa hàng của Khương Nhượng, ép cô phải trả tiền. Nhưng Khương Nhượng lấy đâu ra tiền để trả, mớ quần áo cô mới mang về còn chưa kịp bán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/7-1.html.]

 

Trình Văn Niên nói:

 

“Nhượng Nhượng, em thiếu bao nhiêu thì nói anh biết, anh giúp em gom góp một chút.”

 

Khương Nhượng lập tức đẩy anh ta ra:

 

“Trình Văn Niên, chúng ta đã chia tay rồi. Tôi có thiếu tiền hay không cũng chẳng liên quan gì đến anh.”

 

Trình Văn Niên sững sờ một lúc. Anh ta và Nhượng Nhượng đã không còn quan hệ gì nữa…

 

Thế nhưng vì sao khi Khương Vệ Dân đi khắp nơi tìm Nhượng Nhượng, lòng anh lại rối bời, sốt ruột đến mức phải chạy ra đi tìm cô?

 

Khi Trình Văn Niên về đến nhà, tâm trạng chẳng tốt chút nào.

 

Khương Vị Lai cũng đang buồn bực, cô ta làm việc ở xưởng trà rất vất vả. Thấy Trình Văn Niên, cô liền chìa tay ra, lòng bàn tay hướng lên, làm nũng với anh như trước đây.

 

“Anh Văn Niên, làm ở xưởng trà cực lắm, tay em bị phồng rộp hết cả rồi. Dì còn bắt em nấu cơm, giặt đồ, em làm không nổi đâu.”

 

Trong đầu Trình Văn Niên lại toàn nghĩ đến Nhượng Nhượng. Ba năm trước, khi Nhượng Nhượng lần đầu đi làm ở xưởng trà, lúc mới học chế trà, có phải lòng bàn tay cô cũng từng bị phồng rộp, chai sạn không?

 

Anh không biết.

 

Anh chưa từng hỏi, Nhượng Nhượng cũng chưa bao giờ than vất vả trước mặt anh.

 

Trên mặt Cao Gia Trân như sắp mưa, đen sầm lại, đau lòng vì nồi thịt ba chỉ bị cháy trong bếp, vừa mắng vừa than với con trai:

 

“Cơm cũng không biết nấu, cắt thịt cũng phải đeo găng tay, xào rau thì đổ nửa can dầu, suýt nữa đốt cháy cả nhà bếp! Trình Văn Niên, con lấy vợ hay rước tổ tông về vậy?”

 

Trình Bách Linh thì đói đến hoa mắt:

 

“Anh, em muốn ăn cơm do chị Nhượng Nhượng nấu. Anh đi tìm chị ấy về đi!”

 

Trình Văn Niên lại ngẩn người.

 

Khi Nhượng Nhượng còn ở nhà, mọi việc đều gọn gàng đâu ra đó, mẹ anh chưa bao giờ phàn nàn điều gì trước mặt anh.

 

Khi anh ở Tây Bắc, bạn bè bên cạnh thường kể lể về những mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu trong nhà, thậm chí có người còn muốn đập đầu vào tường cho xong.

 

Khi đó anh còn chẳng hiểu nổi, mẹ chồng con dâu thì làm sao mà có mâu thuẫn được? Nhà anh có bao giờ như vậy đâu.

 

Giờ anh lại không biết nên dỗ mẹ trước hay dỗ Khương Vị Lai trước.

 

Loading...