Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 9.2

Cập nhật lúc: 2025-06-17 16:17:33
Lượt xem: 143

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Ngải Hương đã lên huyện từ sớm, Khương Vệ Dân sợ em gái đến đó đón xe sẽ chạm mặt họ.

 

Khương Nhượng cười:

 

“Anh à, chẳng lẽ vì bọn họ mà em không đi kiếm tiền nữa sao? Em nhìn thoáng rồi, không sao đâu.”

 

Sợ cửa hàng tạp hóa lại bày ra quy định mới để làm khó, lần này Khương Nhượng mang theo cả quần áo thay và chứng minh thư.

 

Cô còn ôm theo một hũ rượu dâu tằm, tính khi đến Lạc Thành sẽ mang tặng “tên sơn tặc” kia, coi như quà cảm ơn.

 

Thế là cô cứ thế đeo giỏ tre sau lưng, ôm hũ rượu dâu tằm đi bộ đến huyện thành. Phía sau có một chiếc xe bò đuổi kịp và dừng lại cạnh cô – là xe bò nhà họ Diệp.

 

Diệp Tuấn đỏ mặt nói:

 

“Nhượng Nhượng, em đi xe nhà bọn anh lên huyện đi.”

 

Diệp Tuấn và Diệp Đại đang chuẩn bị đưa Diệp Hồng Ngọc lên huyện, sau đó bắt xe đến Lạc Thành để xem mắt lần nữa.

 

Bà cô cả của Diệp Hồng Ngọc chính là Trưởng phòng Diệp của xưởng trà, vẫn luôn nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho cháu gái. Lần này còn sắp xếp cho Diệp Hồng Ngọc một công việc tạm thời ở xưởng trà. Nếu cuộc xem mắt không thành thì cứ để cô ta ở lại Lạc Thành làm việc, vừa làm vừa tiếp tục tìm đối tượng.

 

Khương Nhượng cũng nhận ra Diệp Tuấn có chút tình cảm với mình, nhưng hiện tại trong mắt dân làng, cô chẳng khác gì người đã ly hôn, không xứng với một chàng trai chưa từng kết hôn, lại là con trai của bí thư thôn như cậu ta.

 

Cô không muốn khiến người khác hiểu lầm, liền lắc đầu từ chối:

 

“Không cần đâu, em tự đi bộ lên huyện cũng kịp bắt chuyến xe khách.”

 

Diệp Hồng Ngọc ngồi thoải mái trên xe bò, còn trừng mắt lườm Khương Nhượng một cái:

 

“Biết thân biết phận là tốt. Gia đình em đã bắt đầu chọn đối tượng cho anh hai em rồi, chắc chắn không phải chị đâu.”

 

Diệp Tuấn vừa giận vừa xấu hổ, hét lên với Diệp Hồng Ngọc:

 

“Anh không đi Lạc Thành nữa! Để anh cả đưa em đi!”

 

Nói xong liền nhảy xuống xe bò, xin lỗi Khương Nhượng một tiếng rồi quay người trở về làng.

 

Trong làng có chuyện gì cũng chẳng giấu được lâu, việc Khương Nhượng cắt đứt quan hệ với nhà họ Trình ai ai cũng biết. Chuyện Diệp Hồng Ngọc đi Lạc Thành xem mắt cũng bị đem ra bàn tán rôm rả.

 

Kiếp trước, đối tượng xem mắt thứ hai của Diệp Hồng Ngọc cũng có một cô em chồng miệng lưỡi chua ngoa chẳng kém gì cô ta.

 

Khương Nhượng nói:

 

“Nghe nói người cô sắp xem mắt lần này nhà cũng có hai anh trai một em gái. Vậy thì chúc cô gặp phải cô em chồng cũng ăn nói chẳng có đức như cô nhé.”

 

Diệp Hồng Ngọc vừa xấu hổ vừa tức, muốn cãi lại mà lại nhớ ra chính mình là người mở miệng trước.

 

Hơn nữa, lời Khương Nhượng nói cũng không sai, lần này đối tượng xem mắt của cô ta đúng là có một cô em gái chưa lấy chồng.

 

Cô ta lại thấy lo sợ. Đối phương là người thành phố, nếu khi xem mắt mà cô em chồng kia cũng nói ra mấy lời giống mình từng nói, thì đúng là mất mặt đến chẳng còn chỗ chui.

 

Anh cả nhà họ Diệp đã kết hôn, tính tình điềm đạm, cũng tức giận vì em gái miệng mồm không có chừng mực. Ban đầu là định để Diệp Tuấn đi cùng Diệp Hồng Ngọc lên Lạc Thành, giờ Diệp Tuấn bỏ về rồi.

 

Anh cả nhà họ Diệp giận dữ nói:

 

“Em chọc tức anh hai em bỏ về rồi, tự mình mang đồ vào thành đi. Anh chỉ đưa em đến huyện, rồi quay về ngay.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/9-2.html.]

 

Khương Nhượng đi chậm rãi phía sau, hai anh em họ Diệp cãi nhau phía trước dần dần xa tiếng. Chuyện nhỏ này cô cũng chẳng bận tâm.

 

Đến huyện thành, Khương Nhượng như thường lệ vào bệnh viện huyện thăm cha mẹ. Cô và Khương Vệ Dân đã thống nhất sẵn lời giải thích – việc cô đi lại giữa hai thời không của cửa hàng tạp hóa thì cứ bảo là đến Dương Thành nhập hàng. Dù sao cửa hàng tạp hóa cũng sẽ đổi nhãn hàng hóa, nên nguồn gốc hàng cũng không khiến ai nghi ngờ.

 

Trong phòng khám bệnh viện huyện, Khương Nhượng tình cờ gặp lại Cố Thanh Thành.

 

Cằm anh ta bị rách một đường dài đến hai tấc, cô y tá nhỏ đang cầm kim chỉ đã khử trùng, vì phải ghé sát mặt để khâu, đối mặt với gương mặt điển trai kia mà đỏ hết cả mặt.

 

Cố Thanh Thành nói:

 

“Thôi khỏi khâu đi, vết thương nhỏ thế này không khâu cũng lành.”

 

Một người đàn ông trung niên bên cạnh nói:

 

“Mùa hè mà không xử lý cẩn thận sẽ nhiễm trùng đấy. Chờ chút, tôi đi gọi bác sĩ nam tới.”

 

Người bạn đi cùng anh đi gọi bác sĩ, Cố Thanh Thành đứng dậy nói với cô y tá:

 

“Cô cứ làm việc của mình đi, tôi không khâu nữa.”

 

Vừa nói vừa bước nhanh ra ngoài, suýt chút nữa đ.â.m vào Khương Nhượng đang ôm hũ rượu dâu tằm ở cửa phòng khám.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ánh mắt anh sáng lên đầy ngạc nhiên:

 

“Nhượng Nhượng...”

 

Khương Nhượng ngẩng đầu nhìn thấy vết thương dưới cằm anh vẫn đang chảy máu, liền tốt bụng nhắc nhở:

 

“Anh vẫn nên khâu lại thì hơn, để tôi dẫn anh đi tìm chú Triệu, ông ấy là anh em với chú Hai Triệu – người lái xe trung chuyển đó.”

 

Khương Nhượng đoán có lẽ anh ta ngại cô y tá thực tập khâu chưa khéo để lại sẹo. Trình Văn Niên thì rất thích chưng diện, cực kỳ chú trọng ngoại hình. Mà Cố Thanh Thành là bạn anh ta, gần mực thì đen, chắc cũng chẳng khác gì.

 

Cô dẫn anh đến phòng khám tìm chú Triệu, chỉ vài phút sau đã xử lý xong vết thương trên cằm của Cố Thanh Thành: sát trùng, khâu lại, băng bó gọn gàng.

 

Tổng cộng khâu sáu mũi, vậy mà Cố Thanh Thành không nhăn mày lấy một cái.

 

Chú Triệu hỏi sao lại bị thương ngay chỗ đó, Cố Thanh Thành nhìn Khương Nhượng một cái, rồi đáp bừa:

 

“Bắt mấy tên xấu, bị đối phương dùng mảnh kính rạch trúng.”

 

Sợ người ta nghĩ mình yếu đuối, anh lại vội giải thích thêm là lúc đó đang ôm một đứa trẻ nên tránh không kịp, nhưng may là đứa bé không sao.

 

Khương Nhượng nhìn anh thêm một cái, trong lòng thầm nghĩ không ngờ Cố Thanh Thành lại là người dám đứng ra giúp người gặp nạn. Vết thương cũng xử lý xong rồi, cô nói cảm ơn chú Triệu vì đã giúp đỡ, rồi rời đi đến phòng bệnh thăm cha.

 

Cố Thanh Thành đi theo cô mấy bước, nói:

 

“Nhượng Nhượng, đã tới đây rồi, để tôi đi cùng em thăm bác trai bác gái nhé.”

 

Khương Nhượng mặt đỏ bừng — cô biết ngay tên này chẳng đứng đắn chút nào.

 

Cô mới vừa hủy hôn, giờ đã dẫn đàn ông về gặp cha mẹ, nếu bị người ngoài thấy rồi đồn ra thì lại thành cô không chờ nổi mà đã ra ngoài tìm người khác. Chuyện này biết giải thích sao cho rõ?

 

Cố Thanh Thành gãi đầu:

 

“Có phải... không tiện lắm không?”

Loading...