Khi Tô gia tưởng chừng sặp  tận diệt thì Tùy Trường Bình tìm đến .
Hắn : “Chi Đào, Nhược Phong đang gặp nguy hiểm,  cần nàng bảo vệ nàng .”
Ta đang ôm hộp bánh ngọt rượu hoa quế, nhồm nhoàm ăn,    khẩy: “Nguy hiểm cái con khỉ!”
“Chi Đào!”
“Tùy ngự sử, Tố gia chẳng oan tội nào. Ngươi  giả hồ sơ để lật án cho họ,  từng nghĩ đến những quan viên, bách tính vì Tố gia mà tan cửa nát nhà ?”
Tùy Trường Bình im lặng một lúc,  khẽ :
“Chuyện cũ  qua, Tố lão gia và phu nhân tuổi  cao, chịu bao năm lưu đày, cũng đủ . Không thể tha thứ ?”
“Thế còn mẫu  ngươi? Mẫu  ngươi  gia đinh Tố gia say rượu  nhục đến c h ế t, chỉ vì Tố Nhược Phong thích gã đó  đồ chơi gỗ. Một mạng , cứ thế mà xong?”
Ta nghiêng đầu: “Ngươi  bảo hồi đó Tố Nhược Phong còn nhỏ,  hiểu chuyện, đúng ?”
Hắn định   thôi, môi mím chặt.
Thật     c h ế t!
Ta nhón một miếng bánh ngọt đưa : “Ăn ?”
“Chi Đào, giờ   lúc  chuyện . Đừng quên, nàng chỉ là một hộ vệ.
Ta  lệnh nàng  bảo vệ Nhược Phong, chấp hành !”
Ta thở dài.
Hắn dường như quên mất,  đầu tiên  g i ế t ,  cũng từng sợ hãi.
Ngày , Tùy Trường Bình mới nổi danh, chiếm  chức quan của một kẻ quyền thế.
Gã quan đó thấy  cô thế, sai thích khách giang hồ lấy mạng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cung-ban-than-xuyen-khong-pcsx/chuong-7-tu-chon-cach-roi-di.html.]
Đêm đó,  đầu tiên  cảm nhận sinh mệnh trôi qua tay .
Ta  , nhưng Tùy Trường Bình nhận   bất an.
Hắn thức trắng mấy đêm chép sách, kiếm tiền trong cảnh túng thiếu,  cắn răng đến tửu lâu  nhất, mua cho  một hộp bánh ngọt rượu hoa quế.
Hắn bảo: “Ăn ngọt chút, tâm trạng sẽ khá hơn.”
 giờ,   quên từ lâu chuyện mua bánh ngọt cho .
Thôi,  ăn thì thôi.
Ta buông miếng bánh, cảm giác nghẹn ngào dâng lên cổ họng.
Tiếng xẹt xẹt quen thuộc của hệ thống cuối cùng cũng vang lên  bao ngày.
Ta phun  một ngụm m á u tươi, thấy sắc mặt Tùy Trường Bình đột nhiên hoảng loạn.
 
Không uổng  liều mạng học đủ cách gi.ết  khi mới xuyên  thế giới . Nhờ thế mà khi  rời ,  chẳng cần đợi kẻ khác  tay. Ta tự  chọn cách rời .
 
 mà, quả thật là  đau. Ta thầm mắng kẻ  chế  loại độc dược quái ác , mắng hệ thống  cút   mất  cho  khả năng giảm đau. Hơn hết cả,  mắng những gã đàn ông  lòng đổi …
Bụng đau quặn từng cơn,  nhíu mày,  kìm .
Thiên Nhu  khi rời , cũng đau đớn thực sự thế  ?
Ha, hóa  cả hai đứa tụi  đều c h ế t thảm thế .
Sớm  , t r e o cổ  cổng Tố phủ cho !
Trước khi tầm  tối sầm,  thấy Tùy Trường Bình lao tới, miệng mấp máy, chẳng   gào gì.
Ta nghĩ: Thật hèn hạ!
Tạm biệt. Đồ cặn bã! Không hẹn gặp !