Nhan Hạ sẽ bao giờ những chuyện kinh khủng mà cô gặp khi chuyển trường.
Cô sa lầy thì thể để những khác thể hạnh phúc .
lúc cảnh sát , Dương Ngưng ngẩng đầu đối phương : “ nhận tội.”
***
Bên Lục Phỉ cũng nhận tin Dương Ngưng gặp Trịnh Vân. Thế là tất cả tư liệu về Trịnh Vân xuất hiện bàn Lục Phỉ.
Người Llà cố vấn pháp luật của công ty giải trí Anh Luân, vả còn là luật sư riêng của Tổng giám đốc Trần Cảnh.
Lúc thấy việc Dương Ngưng mối quan hệ thiết với Trần Cảnh trong tư liệu thì mắt Lục Phỉ nheo , chẳng lẽ đằng Dương Ngưng chính là Trần Cảnh?
Lục Phỉ lập tức gọi điện thoại nhắc nhở cần chú ý tới đời sống cá nhân của Trần Cảnh.
Vừa chuyện điện thoại xong, xoay liền thấy Lục Hạo đang gắp thức ăn cho Nhan Hạ.
“Mẹ ơi, ngon lắm ạ.” Lục Hạo ăn đến miệng đầy mỡ, mặt còn nở nụ thỏa mãn.
là trẻ con mau quên, Lục Hạo là chuyện chiều nay gây ảnh hưởng gì tới thằng bé cả.
Vậy cũng , còn lo tâm trạng của Lục Hạo sẽ ảnh hưởng.
Anh bước tới bàn ăn, thấy bát cơm của cô còn nguyên liền cầm lấy đũa và thìa trong tay cô.
Lục Phỉ nhẹ nhàng : “Để cho, em ăn cơm .” Anh nghĩ vợ vẫn còn đang sợ, nên lúc mới theo từng động tác của Hạo Hạo.
“Vâng.” Nhan Hạ cũng từ chối, bưng chén đũa lên. Tuy tâm trạng của cô vẫn bình tĩnh, nhưng chỉ cần Lục Phỉ ở bên cạnh là cô cảm thấy gì sợ cả.
Còn con trai chỉ cần ăn là tất.
Ăn xong, Nhan Hạ dẫn Lục Hạo phòng khách xem TV một lúc, đưa bé về phòng.
Lục Hạo giường, hai tay để ngoài chăn, chớp chớp mắt : “Mẹ ơi, con chuyện cổ tích về Hoàng tử nhỏ dũng cảm giải cứu .”
Nghe lời con trai , Nhan Hạ chợt ngẩn , đó gật đầu, bắt đầu kể câu chuyện mà Lục Phỉ bịa . Mặc dù câu chuyện lộn xộn, nhưng Lục Hạo vẫn từ từ thϊếp trong giọng dịu dàng của cô.
Sau khi đắp chăn cho Lục Hạo, Nhan Hạ cẩn thận tắt đèn mới bước ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cung-chieu-vwxh/chuong-127.html.]
Lúc về phòng, thấy chồng đang chăm chú xem máy tính ở bàn, Nhan Hạ tiến tới phía cùng xem nội dung máy tính.
Khi thấy phần tư liệu liên quan tới Dương Ngưng, Nhan Hạ nghiêm túc xem từ đầu tới đuôi.
Càng xem lòng cô càng run sợ.
Cô bao giờ ngờ khi Dương Ngưng chuyển trường gặp nhiều chuyện như .
Còn cả Trần Cảnh nữa, là ai?
Thấy Nhan Hạ nghiêm túc đến nỗi hàng lông mày thanh tú nhíu thật chặt, liền kéo cô lòng.
Anh tựa đầu lên vai cô, ngửi mùi thơm tỏa từ tóc cô, chậm rãi : “Mặc dù tất cả những chuyện Dương Ngưng gặp đều gián tiếp liên quan tới , nhưng suy cho cùng vẫn là cô tự tự chịu. Tất cả đều chẳng là gì so với chuyện cô hại em và Hạo Hạo. Vả , nếu lúc đầu cô hại em thì chuyển trường?”
“Em hiểu.” Nhan Hạ gật đầu, cô chỉ cảm thấy bất ngờ khi thấy quả báo đến nhanh như .
Dương Ngưng trải qua nhiều chuyện như , cũng khó tránh tâm lý vặn vẹo, nhưng cô nên đổ hết trách nhiệm lên đầu cô và Hạo Hạo.
Dù thì cô cũng từng hại Dương Ngưng.
Mà lẽ Dương Ngưng nghĩ rằng cô mới thật sự là đầu sỏ của việc.
“Dương Ngưng nhận tội ở cục cảnh sát .” Sau khi để Nhan Hạ suy nghĩ một lát, Lục Phỉ từ từ .
Nhan Hạ sững sờ khi thấy tin , Dương Ngưng nhận tội ư?
Cô nghĩ mãi mà vẫn cảm thấy thể tin nổi.
Anh cũng đoán suy nghĩ của vợ, trầm giọng : “Tuy cô từ bỏ việc xuống tay với em, nhưng tra bước tiếp theo của cô .”
Nhan Hạ khỏi tò mò về phía Lục Phỉ: “Là chiêu gì ?’
Vì , nên cô mới nghĩ nhiều.
Mắt Nhan Hạ, đôi môi mỏng khẽ : “Ngày mai em sẽ thôi.”
“Không thể bây giờ ư?”
“Chúng tắm ngủ thôi.” Nói , Lục Phỉ đỡ Nhan Hạ dậy, bế cô về phía phòng tắm.
Lúc cô thấy hai càng ngày càng tới gần phòng tắm, thì trong đầu Nhan Hạ còn thể nghĩ đến bất kỳ chuyện gì nữa.