Nhan Hạ con liền im lặng, thở dài một , trẻ con đúng là nhạy cảm thật.
Cô thơm Lục Hạo một cái tiếp lời: “Vậy lúc đó con chuyện với họ ?”
“Không ạ, là trẻ con giận dỗi linh tinh mà.” Bé lắc đầu.
“Vậy cho con nhé, mỗi khi thấy đối phương hành vi thì con thể với , sẽ giúp con đánh giá, lúc khi gặp họ, con thể với họ rằng con họ phiền tới con.” Nhan Hạ chậm rãi từng câu để Lục Hạo rõ.
“Thế nào là hành vi ạ?” Bé ngơ ngác , câu thì bé hiểu, nhưng còn “hành vi ” thì… Bé là gì cả.
Nhan Hạ dở dở vì Lục Hạo đột nhiên chuyển chủ đề, vẫn kiên nhẫn : “Ví dụ như khi con thích họ véo mặt con, cảm thấy đối phương là .”
“À, con hiểu .” Bé gật đầu, như đang suy tư gì đó, đó nắm chặt bàn tay nhỏ của , tràn đầy sức mạnh : “Ngày mai con nhất định sẽ từ chối họ.”
“Tốt.” Cô bộ dáng nhỏ bé của con trai cảm thấy bé thật dễ thương. Tuy tự nhủ trong lòng rằng nên , nhưng vẫn nhịn mà nở nụ .
Bé ngẩng đầu lên liền thấy đang dịu dàng, hiểu hổ, vùi đầu lòng .
Sau một cuộc trò chuyện đơn giản mà tâm trạng trầm xuống của Lục Hạo vứt sạch, khi hết ngại ngùng, bé ríu rít kể với về chuyện ở nhà trẻ ngày hôm nay.
Tuy bé dọa sợ bởi phản ứng của những phụ nhưng hình như các bạn càng thích chơi với bé hơn .
Về đến nhà, Nhan Hạ giúp con trai rửa mặt, còn Lục Phỉ thì chuẩn bữa tối trong bếp.
Trong lúc đang chờ đợi, Lục Phỉ nhớ cảm giác ống kính chĩa về phía lúc lên xe, giữa hai đầu lông mày thêm sự kiên quyết.
Anh cầm lấy di động, bấm gọi cho Hình Ảnh, hai trao đổi về việc xảy hôm nay, đến khi thấy giọng đầy hưng phấn của con trai thì mới cúp máy, bưng bữa tối hôm nay ngoài.
“Oa! Có cánh gà nướng mà con thích .” Đồ ăn Vvừa đặt lên bàn, Lục Hạo đầy hưng phấn, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, đó ngẩng đầu lên ba: “Ba ơi, hôm nay Hạo Hạo ăn nhiều hơn ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cung-chieu-vwxh/chuong-53.html.]
“Cho con ăn nhiều hơn bình thường hai cái cánh gà.” Lục Phỉ thoáng liếc sang Nhan Hạ, vươn hai ngón tay với Lục Hạo.
“Chỉ thêm hai cái cánh thôi !” Bé ba chằm chằm bằng đôi mắt to tròn ngập nước, định lay động đối phương.
Ai ngờ, lúc Lục Phỉ đang mải kéo ghế giúp vợ nên hề chú ý đến bé.
Lục Hạo lập tức bĩu môi, khẽ hừ một tiếng, ba còn thích hơn cả bé, nhưng nể tình đó là nên bé mới so đo đó.
Nhan Hạ và Lục Phỉ tiếng hừ liền về phía con trai, chỉ thấy lúc bé đang vùi đầu “chiến đấu” hăng hái với món mì sợi mặt bằng cái nĩa nhỏ.
Hai thấy hành vi của bé, liếc đều nhịn bật .
Ăn mì xong, lúc Lục Hạo mới bắt đầu hưởng thụ buổi đại tiệc cánh gà của .
Ngay khi những miếng cánh gà mềm mại, thơm ngát Lục Hạo bỏ miệng, mặt bé lộ biểu cảm thỏa mãn, đó mạnh mẽ giải quyết hết cái cánh gà trong tay. Chỉ một lát , cả cái cánh gà chỉ còn xương mà thôi.
Một cá một cái, Lục Hạo “giải quyết” chúng nó nhanh.
Cuối cùng, khi ăn xong cánh gà , bé khẽ xoa bàn tay nhỏ của , vuốt cái bụng tròn xoe, miệng than nhẹ: “Nếu ngày nào cũng ăn cánh gà thì con véo mấy cái cũng cả.”
Nhan Hạ và Lục Phỉ dáng vẻ màng tất cả thứ của Lục Hạo thì nên giận nên nữa.
họ đều tin rằng, bé cũng chỉ miệng thôi, chứ họ đều con trai thích lạ chạm bé cỡ nào mà.
***
Đợi Lục Hạo ngủ, Nhan Hạ và Lục Phỉ trong phòng khách xem TV.
Đương nhiên, mục đích của họ cũng chỉ là xem TV.
“Chị Hình , đúng là phóng viên ghi hình ảnh của em, nhưng chúng mua với giá cao, chỉ để một bức ảnh lộ rõ mặt.” Lục Phỉ , sắc mặt lộ vẻ gì đó. Tuy xử lý kịp thời chuyện hôm nay, nhưng nó cũng là hồi chuông cảnh báo với rằng, khi kịp chuẩn thứ thì khả năng Nhan Hạ sẽ bại lộ công chúng.