Ba ngày trôi qua nhanh, hôm nay là thứ Sáu, cũng là ngày Lục Phỉ và Lục Hạo ghi hình thứ hai của Bố về. Lúc đoàn phim đang bắt đầu lắp camera trong nhà họ thì Nhan Hạ đang thu dọn hành lý mang trong tuần lễ thời trang New York.
“Mẹ ơi, đồ của .” Lục Hạo giúp Nhan Hạ lấy một chiếc áo khoác từ trong tủ quần áo , đưa tới mặt cô, tỏ vẻ khen.
“Ngoan lắm, cảm ơn con.” Nhan Hạ dáng vẻ con trai nhỏ cầm chiếc áo khoác, thế nào cũng thấy buồn , nhưng vì bé đang nghiêm túc việc nên cô thể đùa cợt .
“Mẹ còn cần Hạo Hạo lấy giúp cái gì ?” Khuôn mặt của bé lập tức sáng lên khi khen, nếu bé mà cái đuôi nhỏ thì chắc chắn sẽ thấy cái đuôi đang vẫy liên tục.
“Vậy Hạo Hạo lấy giúp cái áo đỏ !” Cô thật sự đành lòng dập tắt nhiệt tình của con trai, tiếp tục sai khiến.
“Được ạ.”
Nhan Hạ bộ dạng vui vẻ của bé, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, cúi xuống bắt đầu thu dọn hành lý của .
Mà Lục Phỉ, đang ở cửa thấy cảnh , khóe môi hiện lên ý , cũng trở nên thảnh thơi hơn.
Đến khi Lục Hạo đưa áo khoác cho , tiếp tục “việc lớn” cho , mới bước tới mặt hai , ôm chặt lấy bé.
“Ba ơi.” Cơ thể đột nhiên bay lên Lục Hạo theo bản năng ôm lấy cổ Lục Phỉ, mới thấy rõ đó là ba liền gọi một tiếng, giọng trong trẻo chỉ ở trẻ con tim như tan chảy.
“Đừng phiền con xếp đồ nữa, xếp thì về phòng con thu dọn hành lý .” Anh véo khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại của bé, thể phủ nhận rằng làn da của con thật đúng là mềm tới mức thể véo cả nước, sờ tồi .
Lục Hạo câu của ba còn tức giận, rõ ràng là bé đang giúp , phiền lúc nào chứ? khi câu tiếp theo thì đôi mắt to tròn liền tỏa sáng, lắc ba, : “Ba ơi, tại con thu dọn hành lý? Có con cũng cùng ?”
“Đợi ghi hình chương trình xong, chúng sẽ gặp .” Lục Phỉ đáp, thoáng qua Nhan Hạ.
“Được, ạ!” Lục Hạo lập tức vỗ tay, .
Anh thấy con trai hưng phấn như , về phía vợ: “Em đặt phòng khách sạn ? Đặt ở khách sạn nào ?”
“Khách sạn Mandarin Oriental, là công ty đặt.”
“Ừ, đến lúc đó gửi phòng cho , và con sẽ ở cùng tầng với em.” Lục Phỉ đáp.
Nhan Hạ gật đầu, bỏ bộ quần áo cuối cùng va-li, kéo nó lên.
Anh thuận tay nhận lấy, đẩy hộ khỏi phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cung-chieu-vwxh/chuong-57.html.]
Một nhà ba đột nhiên xuất hiện, khiến tổ đạo diễn và tổ phim bên ngoài hết sức kinh ngạc.
Đây cũng là đầu tiên họ thấy cả ba bên cạnh . Lần lúc họ đến thì vị “bà xã” trong truyền thuyết của Ảnh đế Lục ở nhà.
Bây giờ chiêm ngưỡng gia đình chỉ thấy ba chung với đúng là “tuyệt phối.
Nhan Hạ thấy họ đang chằm chằm bằng ánh mắt nóng bỏng liền nhoẻn miệng : “Xin chào , việc vội, kịp chào hỏi với .”
“Không .” Mọi vội vàng , đây là vợ của Ảnh đế Lục đấy! Quả nhiên là một xinh , dịu dàng hào phóng.
Chào hỏi xong, cô cũng gì nữa mà kéo hành lý chuẩn rời .
ngay lúc cô ngoài Lục Hạo đột nhiên thấy luyến tiếc.
Bé liền trượt từ ba xuống, vọt tới mặt Nhan Hạ, ôm lấy đùi , mềm mại : “Mẹ ơi, tặng cho Hạo Hạo một nụ hôn !”
Nhân viên công tác xung quanh thấy cảnh đều bật .
Vị nam thần nhỏ , lời ngây thơ bằng giọng trẻ con, em cần đáng yêu như chứ.
Nhan Hạ cũng thấy buồn , từ từ cúi xuống, hôn nhẹ lên mặt bé.
Lúc Lục Hạo mới hài lòng buông đùi : “Mẹ nhớ Hạo Hạo đấy nhé.”
“ Ừ, chắc chắn sẽ nhớ con.” Cô kìm xoa đầu bé vì cô thật sự cảm thấy con trai quá đáng yêu!
Lúc , Lục Phỉ ở bên cạnh cũng tiến lên, hôn nhẹ lên mặt vợ : “Qua bên thì gọi điện cho .”
“Vâng.” Nhan Hạ đảo mắt quanh phòng, thấy nhân viên xung quanh đang sững liền đỏ mặt, đó nhanh chóng xách va-li , cô thế mà quên mất trong nhà còn những khác.
Mà lúc , hai Lục Phỉ và Lục Hạo ở cửa, đợi đến khi bóng lưng của Nhan Hạ biến mất mới sang .
“Ba ơi, trong nhà chỉ còn hai chúng thôi.” “Tiểu quỷ” Lục Hạo .
“Ừ.” Lục Phỉ trả lời bé thế nào nữa, chỉ yên lặng đáp một chữ.
Những nhân viên xung quanh thấy dáng vẻ bình dị, gần gũi của Lục Phỉ vẫn kinh ngạc như .
Số đầu tiên của chương trình đổi tam quan của họ vì Lục Phỉ trong chương trình khác hẳn so với .