Bé thấy ba còn đang chằm chằm bản mà đánh răng, liền nhe răng : “Ba ơi, mau lên .”
Nhìn vẻ chút khách sáo nào của Lục Hạo, Lục Phỉ im lặng đầu rửa mặt, tự địa vị của trong lòng con trai thấp hơn vợ.
Một lúc , Lục Phỉ rửa mặt xong xuôi, còn kịp nấu bữa sáng, thì thấy Lục Hạo kéo hành lý của bé phòng khách, mong mỏi : “Ba ơi, chúng ạ?”
“Con ăn sáng ?” Lục Phỉ nhướng mày hỏi, đây là đầu tiên bé con háu ăn nhà chủ động đòi ăn sáng đấy.
“Có thể ăn máy bay ạ!” Bé như thật.
“…” Lục Phỉ phòng bếp chuẩn xong xuôi, chằm chằm Lục Hạo một lúc lâu, cuối cùng lẳng lặng về phòng kéo vali .
Hành động của ba khiến bé kích động.
Khoảng nửa tiếng , hai tới sân bay quốc tế ở thủ đô.
Mà khi tới sân bay, họ phát hiện , bên trong sân bay nhiều gương mặt quen thuộc.
“Ba ơi, xem các bạn khác kìa.” Lục Hạo chỉ những phim theo giống họ, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng vì phấn khích.
Nghe , Lục Phỉ liếc về phía họ, ánh mắt khẽ lóe lên.
Ngay đó, đoàn tập hợp .
“Chào Ảnh đế Lục.” Người đầu tiên mở miệng là phận khá lớn trong cả bốn . Đây là ba của Hòa Hòa – đứa bé lớn nhất trong năm đứa trẻ, cũng là Tổng giám đốc của công ty giải trí Gia Luân nổi tiếng trong giới – Uông Gia Luân. Tuy ngoài bốn mươi nhưng thoạt như mới hơn ba mươi tuổi.
“Chào Tổng giám đốc Uông.” Lục Phỉ bắt tay với Uông Gia Luân . Vì họ từng quen từ một bộ phim nên cũng tính là xa lạ gì.
Sau Uông Gia Luân, ba ông bố còn cũng bắt tay với Lục Phỉ, kích động khi thấy .
Vì kế hoạch đến tham gia Tuần lễ thời trang New York nên họ cũng vui vẻ đồng ý khi đột nhiên nhận thông báo sẽ kéo dài thời gian ghi hình tại New York, ngờ rằng đoàn phim tập hợp các gia đình , khiến họ đôi chút kinh ngạc.
Có lẽ cũng nhờ tập nên dù lúc họ vẫn thấy Lục Phỉ lạnh lùng như màn ảnh thì cảm thấy bình dị, gần gũi hơn ít.
Mấy ông bố nhân tiện đang chung một chỗ liền bắt đầu trò chuyện, còn mấy đứa trẻ cũng tập hợp .
Im lặng một lúc, Hòa Hòa lớn tuổi nhất chủ động dậy: “Anh tên là Uông Hòa, tên mụ là Hòa Hòa, năm nay tám tuổi, các em thể gọi là Hòa Hòa.”
“Chào Hòa Hòa, em là Lục Hạo, tên mụ là Hạo Hạo.” Lục Hạo Hòa Hòa mặt cao hơn nhiều liền lộ vẻ hâm mộ, khi nào thì bé mới cao như nhỉ!
“Em là Noãn Noãn, năm nay ba tuổi.” Cô bé đầu tiên chủ động lên tiếng, chỉ là trong giọng còn đặc sệt khẩu âm nước ngoài.
Sau khi đứa trẻ thứ ba giới thiệu xong, hai cô bé còn đều mang biểu cảm mờ mịt, vô tội chằm chằm ba bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cung-chieu-vwxh/chuong-64.html.]
Thấy , Hòa Hòa vuốt cằm, do dự một lúc lâu mới : “Có lẽ là vì Tâm Tâm và An An còn quá nhỏ.”
“Vậy chỉ còn trông chờ chúng để chăm sóc cho các em gái mà thôi.” Lục Hạo đến hai chữ “em gái” liền kích động, cùng An An và Tâm Tâm một lúc liền nắm tay hai bé, vỗ n.g.ự.c : “Em gái, sẽ chăm sóc các em.”
An An Hạo Hạo, đó liền rút tay về, vội vàng chạy về phía ba .
Trái tim Lục Hạo khi thấy cảnh liền “tan vỡ”, em gái An An thích bé ?
Lúc , ba An An là Dương Tấn chú ý tới con gái đang trốn lưng , liền ôn hoà với Lục Hạo: “Em chỉ đang hổ thôi.”
Anh , đó liền nhỏ giọng với con gái : “Anh là Lục Hạo, thích An An đó!”
Cô bé An An liền ngẩng đầu thoáng qua Lục Hạo, bập bẹ : “Anh… Anh.”
Nghe , đôi mắt nhỏ của Lục Hạo liền lóe lên, em gái thật đáng yêu!
Bé liền ngay lập tức về phía Lục Phỉ đang bên cạnh chuyện phiếm: “Ba ơi, ba mau sinh em gái cho con .”
Vừa dứt lời, cả đoàn liền yên lặng.
Bốn lớn về phía Lục Phỉ, Lục Phỉ sẽ phản ứng những lời nhỉ? Được thấy nam thần lúng túng mặt công chúng cũng là một chuyện may mắn đấy.
Ít nhất thì họ cũng , dù là nam thần quốc dân thì cũng một đứa nhóc nghịch ngợm trong nhà giống như họ.
Lúc , Lục Phỉ đối diện với ánh mắt của , đôi môi mỏng khẽ cong lên, chăm chú đứa con trai đang bẫy chính cha nó, bình tĩnh : “Việc con hỏi con .”
Chiêu gắp lửa bỏ tay quá, yên lặng lẩm bẩm trong lòng.
Ngay đó, nghĩ đến “” mà Lục Phỉ với Lục Hạo.
Vừa nhắc tới vợ của nam thần, lòng họ liền ngứa ngáy, cảm thấy vô cùng hiếu kỳ với phụ nữ thể bắt lấy Lục Phỉ .
***
Một lúc , cả đoàn lên máy bay.
Chỗ của Lục Phỉ và Lục Hạo cạnh , máy bay mới bay định, Lục Hạo liền vuốt bụng : “Ba ơi, con đói.”
Lúc đầu vì Lục Hạo nhớ , chơi cùng mấy bạn nhỏ nên liền quên mất cơn đói, nhưng bây giờ khi yên tĩnh , bé mới nhận đang đói.
Lục Phỉ thoáng qua con trai trông vô cùng đáng thương, liền gọi tiếp viên hàng mang bánh mì và sữa bò tới.
“Cảm ơn chị.” Lục Hạo ngọt ngào .