Cung Đấu Cũng Không Bằng Nuôi Chó. - Chương 180

Cập nhật lúc: 2025-10-25 01:38:42
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Tiểu yêu tinh!” Hô hấp của nam nhân cứng , từ phía ôm chặt nàng, nóng bỏng ngậm lấy đôi môi bóng dầu đó.

 

Đậu phụ non tuy ngon, nhưng thỉnh thoảng đổi sang ăn đậu phụ chiên cũng tồi! Vị đế vương trẻ tuổi nheo mắt thầm nghĩ.

 

Tại thiên điện Khôn Ninh Cung, Mạnh Tang Du tựa lòng Chu Võ Đế, tay cầm một chiếc kéo nhỏ, tỉa tót một chậu cây cảnh thanh tùng. Nàng trái , cắt một nhánh cây thừa, đặt lòng bàn tay đang mở của Chu Võ Đế. Chiếc giỏ tre đựng rác ở ngay bên cạnh, nhưng nàng lười biếng vô cùng, chịu vươn tay thêm một tấc nào.

 

Chu Võ Đế nghiêng lưng nàng, nhàn nhã một tập thơ, đợi lòng bàn tay đầy thuận tay ném giỏ tre, qua mấy , một chút phiền hà.

 

“Tranh nhi ?” Mạnh Tang Du uống một ngụm , đưa chén đến bên miệng nam nhân, đợi ngài uống một ngụm hỏi. Tranh nhi tên đầy đủ là Cổ Hoàn Tranh, là con vợ cả duy nhất của Chu Võ Đế, do Mạnh Hoàng hậu sinh , năm nay ba tuổi.

 

“Cùng Nhị Bảo Ngự Hoa Viên chơi .” Mắt nam nhân lóe lên, giả vờ thờ ơ .

 

“Ừm.” Mạnh Tang Du yên tâm gật đầu, kéo tay áo nam nhân, giọng điệu chút phiền muộn: “Ta cứ cảm thấy cây tùng còn thiếu chút gì đó, mà chỗ nào , ngài thấy ?”

 

Chu Võ Đế đặt tập thơ xuống, xoay chậu cây vài vòng, chỉ một nhánh cây : “Nhánh chút thừa, cắt sẽ nổi bật vẻ rắn rỏi của cây tùng.”

 

“Không , nếu cắt , chẳng chỗ sẽ trông trống ?” Mạnh Tang Du dùng kéo khoa tay múa chân vài , chậm chạp chịu xuống tay.

 

Chu Võ Đế cũng gì, trực tiếp giật lấy cây kéo của nàng cắt nhánh cây đó, xoay chậu cây cho nàng xem.

 

thật!” Mạnh Tang Du vốn chút bực , lông mày dựng thẳng lên, thấy thành quả xong lập tức nở nụ lấy lòng.

 

“Lại tin ! Đáng phạt!” Chu Võ Đế ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, c.ắ.n một miếng lên má nàng. Mạnh Tang Du hờn dỗi lườm ngài một cái, c.ắ.n trả , hai còn nghiêm túc bỗng chốc đùa giỡn với , khiến các cung nữ mới cung xem đến ngây .

 

Người tình cảm của đế hậu vô cùng sâu đậm, thể so sánh với vợ chồng ân ái trong dân gian, thấy thật mới , lời đồn quả nhiên bằng hiện thực.

 

Phùng ma ma và các lão nhân khác sớm quen, bình tĩnh dời chậu cây , để hai vỡ nó. lúc , một tiếng “phụ hoàng, mẫu hậu” mềm mại vang lên ở cửa, khiến Chu Võ Đế đang vui vẻ lập tức cứng .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cung-dau-cung-khong-bang-nuoi-cho/chuong-180.html.]

Ngài đầu , quả nhiên thấy con trai đang khó nhọc bước qua ngưỡng cửa, lon ton chạy tới.

 

“Cổ Thiệu Trạch! Ngài Tranh nhi chạy chơi ? Sao dính đầy mực về thế ? Có ngài ép nó sách chữ ? Ta bao nhiêu , nó còn nhỏ, để nó chơi cho thỏa thích! Đọc sách chữ đợi đến sáu tuổi cũng muộn!” Thấy đôi tay dính đầy mực và khuôn mặt như mèo hoa của con trai, Mạnh Tang Du lập tức xuống giường, kéo con trai lòng xem xét.

 

“Năm tuổi (tuổi mụ) tính là nhỏ? Ta năm tuổi thể thuộc tứ thư ngũ kinh !” Thấy vợ con trai liền vứt đầu, Chu Võ Đế kêu ca lườm con trai một cái.

 

Cổ Hoàn Tranh giống hệt Chu Võ Đế lúc nhỏ, một khuôn mặt bánh bao và đôi mắt to tròn trông vô cùng đáng yêu. Cậu bé xem phụ hoàng xem mẫu hậu, tiến lên níu lấy vạt áo mẫu hậu, ngoan ngoãn : “Mẫu hậu, đừng trách phụ hoàng, là con sách chữ.”

 

“Tranh nhi thật ngoan!” Mạnh Tang Du đang trợn mắt con trai thì lập tức đổi thành một khuôn mặt từ mẫu tươi.

 

“Phụ hoàng , Tranh nhi cố gắng sách chữ mới thể mau lớn, đợi Tranh nhi lớn lên, cưới vợ, để vợ giúp mẫu hậu quản lý cung vụ, mẫu hậu thể mỗi ngày chơi với Tranh nhi!” Cổ Hoàn Tranh chớp mắt, mặt đầy mong đợi.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Nụ của Mạnh Tang Du đông cứng , vẻ mặt vô cùng khó đỡ. Con trai , con cha con lừa ! Sao con ngốc manh thế !

 

“Đồ ngốc! Muốn chơi thì mẫu hậu bây giờ chơi với con, con còn nhỏ, ngay cả bút lông cũng cầm vững, đừng lời phụ hoàng con. Xem bộ quần áo của con, mẫu hậu còn nhớ nổi màu gốc của nó là gì!” Mạnh Tang Du kéo kéo tay áo đen thui của con trai, mặt đầy ghét bỏ.

 

Mắt Cổ Hoàn Tranh sáng lấp lánh, liên tục gật đầu, dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu vô cùng. Mạnh Tang Du cũng chê con trai bẩn, hôn mấy cái lên má bé.

 

Toàn Chu Võ Đế đều tỏa mùi giấm chua, tức giận : “Tranh nhi là trữ quân tương lai, mang trọng trách, sớm ngày học hành chỉ lợi hại. Nàng cứ dung túng như chỉ hại nó thôi. Người hiền hại con, đạo lý nàng nên hiểu.”

 

Mạnh Tang Du để tâm, khiêu khích c.ắ.n thêm một miếng lên mặt con trai. Một đứa trẻ mới ba tuổi, cái tuổi bóp c.h.ế.t tuổi thơ, nàng cứ cảm thấy đành lòng, để con trai chơi thêm một năm nữa cũng mới bốn tuổi, chậm trễ gì.

 

Mùi giấm chua Chu Võ Đế càng đậm, ngài hung hăng lườm con trai một cái. Cổ Hoàn Tranh nép lòng mẫu hậu, vẻ mặt uất ức : “Mẫu hậu, năm nay sắp tuyển tú, tuyển tú xong phụ hoàng sẽ thương các nương nương mới, thương chúng nữa. Hay là chúng Thiên Phật Sơn tìm hoàng tổ mẫu . Mẫu hậu điền miếng vải là chúng thể cung ? Tranh nhi điền xong , mẫu hậu mau xem.”

 

Cậu bé nhỏ như dâng báu vật, từ trong lòng móc một miếng lụa màu vàng sáng, mở xem thì là tờ thánh chỉ trống mà Mạnh Tang Du cất . Trên đó chi chít những vệt mực xiêu vẹo, mơ hồ thể thấy những chữ như “nhân chi sơ, tính bản thiện”, bên cạnh còn lưu mấy dấu tay đen nhỏ.

 

Mạnh Tang Du giật lấy miếng lụa kỹ, hai tay ngừng run rẩy. Mặc dù củ khoai lang phỏng tay nàng cũng xử lý, nhưng ít nhất cũng thể lấy để đổi lấy một yêu cầu lớn nhỏ, ví dụ như mang con trai về nhà ở mấy ngày, Thiên Phật Sơn tiêu d.a.o mấy tháng. Chứ tuyệt đối là hy sinh lẫy lừng mà vớt vát gì như bây giờ. Thánh chỉ biến thành “Tam Tự Kinh”? Chênh lệch thật quá lớn! Nàng chấp nhận nổi.

 

 

Loading...