5.
Sau bữa trưa, dượng cầm đồ nghề  việc    bận rộn.
Ta và dì  bên , đang tận hưởng  thời gian hiếm hoi  sum vầy trong sân, bỗng  thấy một tiếng gõ cửa dồn dập: “Tiêu đại nương, Tiêu đại nương mở cửa  ạ.”
“Dì, hình như là một nữ tử.” Ta nhắc nhở dì.
Dì nghi ngờ  về phía cửa: “Ai  tìm  thế nhỉ?”
Trạm Én Đêm
Chúng   thể ngờ rằng,  đến  chính là cô nương bên ngoài đang quấn quýt  dứt với biểu ca.
Nói là quấn quýt  dứt, cũng là một cách  giảm  tránh cho hành vi của . Chỉ  đứa trẻ bên cạnh nữ tử ,  thấy  vẻ  bốn, năm tuổi .
“Tiêu cô nương, xin hãy cho bọn  một con đường sống!” Nữ nhân  bỗng nhiên quỳ xuống,  lóc ỉ ôi.
“Tiêu đại nương, đây là cháu trai ruột của  đấy ạ.” Nàng  dùng sức đẩy đứa trẻ về phía dì.
Đứa trẻ sợ hãi,  òa lên.
Nữ tử  thấy , càng  sức hơn: “Tiêu đại nương,  xem cháu trai   đáng thương  bao.”
Ta  vài câu, trong lòng  hiểu rõ ý đồ của nàng  .
Chẳng qua là  Tiêu Ánh Liên    trở về, trong lòng nàng  sợ  bỏ rơi, nên mới đến đây để đánh cược một phen.
Dì vẫn thật thà, chất phác mặc cho nàng  giở trò: “Cô nương và đứa trẻ lang thang từ  đến,    bậy bạ rằng là  nhà của ?”
Nữ tử   , cũng  quỳ nữa, nhưng trong miệng vẫn là giọng điệu tủi  đáng thương:
“Ta là nữ nhân của Liên ca, Tiểu Sơn là nhi tử của Liên ca,  và Tiểu Sơn đương nhiên là  một nhà với Tiêu đại nương và Tiêu cô nương .”
Dì cuối cùng cũng  hiểu .
Sau khi  và Tiêu Ánh Liên xảy  cãi vã, dì mới  con trai  ở bên ngoài  trăng hoa đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cung-nu-sau-khi-xuat-cung/chap-3.html.]
Thế nhưng đến hôm nay, dì mới thấy  dung mạo của nữ tử . Càng  ngờ, ngoài nữ tử  , họ  còn  cả con trai.
Dì giận dữ, cầm chổi trong sân lên phẩy mạnh để đuổi .
Nữ tử  cùng con trai  che  chắn, kêu khổ  ngớt.
Sau một hồi ồn ào như , ngoài cửa  sớm  đầy những  hiếu kỳ đến xem.
“Chẳng trách Liên ca thi hai  đều  đỗ, xem  tâm trí  bao giờ đặt  việc học, mà  ở  nữ tử.”
“Chậc chậc, đáng thương cho cha  nó chỉ  một đứa nhi tử độc nhất , ngày ngày nâng niu như ngọc quý, ăn uống tiết kiệm để nuôi nó  học ở thư viện.”
“Nữ tử  bên cạnh  là ai ,   bình thản đến , còn bình tĩnh hơn cả Tiêu đại nương?”
“Ai mà  ,   cũng là nữ tử bên ngoài của Liên ca.”
“Mấy   gì thế!” Dì đột nhiên hét lớn một tiếng, “Đây là con gái của   ruột , là cháu gái của , mấy  ăn  cho sạch sẽ một chút!”
Không chỉ những   ngoài cửa, mà ngay cả  cũng giật .  theo  đó  là một nỗi xót xa.
Cả đời dì hiền lành nhẫn nhịn, nhưng giờ    bảo vệ ,  để danh tiếng của   tổn hại dù chỉ một chút.
Ta cũng  còn  ngoài như một  bàng quan nữa, bước lên một bước, nắm lấy cánh tay dì: “Dì đừng giận,  chuyện đều   lý lẽ, cô nương   đến    cửa nhà chúng ,  thể đánh đuổi như đánh kẻ lưu manh , nên  xuống phân trần cho rõ ràng.”
“Các vị hàng xóm ngoài cửa!” Ta lên tiếng, mỉm  quét mắt qua đám đông ngoài cửa, “Có vị nhiệt tình nào  thể giúp cháu đến thư viện gọi biểu ca Tiêu Ánh Liên trở về  ?”
“ !” Lập tức   thích xem náo nhiệt lên tiếng   ngay.
Dì  hiểu ý  là gì, vẻ mặt hoang mang, lo lắng: “Oánh Oánh,  thể để Ánh Liên trở về, nó  đỗ đạt mà  xảy  chuyện như ,   e là dù   phong quan cũng    chọc gáy.”
Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay dì, ý bảo dì cứ yên tâm.
Nữ tử  thấy , bỗng nhiên cũng   ầm ĩ nữa, mở to mắt  : “Không  cô nương   gì?”
Ta  khẩy một tiếng, nheo mắt  nàng : “Đương nhiên là thành  cho các  .”