9.
Đứa ăn mày nhỏ  học, chi phí của   vô cớ tăng thêm một khoản.
Để kiếm  nhiều tiền hơn một chút,   mời dì đến tiệm cùng  kinh doanh.
Ban đầu dì  đồng ý, lo lắng   ngoài  ăn, dượng sẽ  vui, nhi tử  khi đỗ đạt cũng sẽ thấy mất mặt.
Trạm Én Đêm
Ta hiểu, nhưng   ủng hộ bà : “Dì , những năm qua, dì luôn bận rộn vì hai  họ, họ  chút nào tôn trọng công sức của dì ?”
Dì im lặng,  lâu  mới  : “ nữ nhân nhà ai mà chẳng như ?”
“Có lẽ dì  thể thử một cách sống khác?” Ta dẫn dắt dì, “Hãy thử xem khi tự  kiếm tiền,  tiền  còn xoay quanh họ nữa, thái độ của họ đối với dì   đổi ?”
Những năm tháng trong cung,   chứng kiến quá nhiều sự ấm lạnh của tình . Thiên hạ nhộn nhịp, đều vì lợi mà đến; thiên hạ tấp nập, đều vì lợi mà .
Tình  khi  đạo đức  nền tảng,  chăng vẫn  thể duy trì . Nếu sống trong cảnh nghèo khó,   dựa dẫm   khác, sớm muộn gì cũng sẽ  chán ghét.
 chỉ cần tiền ở trong tay , trong thế giới đơn giản , vẫn  thể ngẩng cao đầu  chủ chính .
Lời  của  cuối cùng vẫn chạm đến lòng dì, bà  quyết định đến thử xem.
Sau khi gặp đứa ăn mày nhỏ một , dì    ngốc,   tiêu tiền cho một   quen .
 dì  , trong ánh mắt của đứa ăn mày nhỏ,  luôn  thấy chính .
Cái bản  lúc mới  cung  sống nhờ  thở của  khác,  vài năm  chuyển đến các cung điện khác    nơi ở  định. Giờ đây    năng lực,   cứu rỗi một chút cho Tiêu Oánh của ngày xưa.
Nếu   chí tiến thủ, cũng  phụ tấm lòng lương thiện của .
Nếu  cũng giống như Tiêu Ánh Liên, là một vũng bùn nhão  thể trát lên tường, đó cũng là sự lựa chọn của .
Dì  nhào bột  thở dài: “Vậy còn Nhị Cẩu, thà giúp một   quen, cũng  chịu nhận    ruột của  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cung-nu-sau-khi-xuat-cung/chap-7.html.]
Ta im lặng một lúc: “Là    con  chết,  cứ coi như con  c.h.ế.t .”
Mối quan hệ tỷ  của chúng ,   hẳn  hiểu rõ. Còn ,  để   tự lựa chọn.
Đang trò chuyện, trong tiệm bỗng  một  đến mua bánh nướng. Người đó mặt trắng môi son, râu cạo sạch sẽ. Ánh mắt  chạm , chiếc bánh nướng trong tay  kinh ngạc rơi xuống.
Hắn cũng nhận  , ngón tay uốn cong như hoa lan chỉ  : “Ối chà, gặp  quen ! Hồng Táo, ngươi còn nhận  tạp gia ?”
Ta nắm chặt tay, cố gắng hết sức để khống chế bản , nhưng cơ thể vẫn run rẩy.
“Đương nhiên là nhận , Lý công công.” Ta cố gắng giữ cho giọng   định.
Dì ở bên cạnh, vẻ mặt tò mò: “Hồng Táo?”
Lý Thiện Ưu cong môi  với dì: “ , bà  lẽ còn  ,  đây khi nàng  còn ở trong cung thì gọi là Hồng Táo.”
“Thế .” Dì  gượng gạo,  hiểu  đối diện là  trong cung.
“Vậy hai  cứ  chuyện .” Dì lùi sang một bên.
Sau cơn kinh hãi,  cũng dần lấy  bình tĩnh: “Lý công công  mấy cái bánh nướng?”
Hắn  nhẹ một tiếng, ngón tay thon dài bỗng chạm  tay : “Một mỹ nhân  dung mạo như ngươi, giờ  sa sút đến mức bán bánh nướng thế  thật đáng tiếc? Thế nào,  hối hận vì    theo  ?”
Ta mạnh mẽ hất tay  ,  nhặt mấy cái bánh nướng   lò bên cạnh ném về phía : “Lý Thiện Ưu, ngươi hãy tự trọng!”
Lý Thiện Ưu  ném trúng, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo, giọng  càng thêm âm u: “Mới  gặp  bao lâu, tính khí  lớn đến  .”
“Ngươi đang  gì thế?” Đứa ăn mày nhỏ tan học bỗng xuất hiện, dùng sức đẩy Lý Thiện Ưu .
Lý Thiện Ưu vốn   nhẹ nhàng, cú đẩy   mà  ngã xuống đất. Hắn   mất kiểm soát, chửi ầm lên: “Hồng Táo, ngươi  phản , ngươi dám để  đẩy ! Ngươi đừng quên, ngươi là nữ tử    tỉ mỉ chạm  .”
“Tại     dám?” Ta  chằm chằm  , “Ngươi nghĩ đây vẫn còn là trong cung ? Ngươi vẫn là cái thứ bẩn thỉu  thể một tay che trời đó ? Mấy năm nay ngươi mượn danh nghĩa Nội Vụ Phủ  nhận bao nhiêu tiền bẩn, bắt nạt bao nhiêu , trong tay  bao nhiêu mạng , ngươi nghĩ  đều   ? Có cần   từng cái từng cái , báo lên quan phủ ?”