Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 107
Cập nhật lúc: 2024-11-25 14:55:27
Lượt xem: 82
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng nhúc nhích: "Hoàng Thượng đang giận nô tỳ, nô tỳ dám qua.”
Đàm Viên Sơ nghẹn lời, hồi lâu mới dịu giọng: “Muốn trẫm mời nàng ?”
Nàng rốt cuộc cũng cử động, chậm chạp tiến đến mặt .
Đàm Viên Sơ suýt nữa nàng chọc , tình cảnh trong điện , rốt cuộc là ai đang giận dỗi ai?
Hắn nắm lấy tay nàng, quả nhiên, lạnh lẽo chút ấm, nhưng Đàm Viên Sơ buông , dùng tay ủ ấm cho nàng, ngữ khí vẫn lạnh nhạt:
“Nàng đang giận cái gì?”
Vân Tự thừa nhận: “Nô tỳ giận.”
Đàm Viên Sơ tin nàng, hỏi: "Không vui vì trẫm cùng nàng thưởng mai?”
Nàng tựa hồ hỏi đến phiền phức: “Người là Hoàng Thượng, cùng các chủ tử nương nương trong hậu cung dạo là chuyện nên , nếu nô tỳ mà giận chuyện , thì chẳng ngày nào nô tỳ vui vẻ .”
Tính tình nàng cũng thật lớn, Đàm Viên Sơ khẽ nhếch môi:
“Nàng đúng là nhẫn nhịn.”
Vân Tự mím chặt môi, gì.
Đàm Viên Sơ lạnh giọng gọi tên nàng: “Vân Tự.”
Trong điện đốt địa long hề lạnh chút nào, nhưng tay nàng vẫn lạnh ngắt, nữ tử mắt bỗng nhiên đầu , nàng giãy khỏi tay , lung tung lau mặt.
Chút bực bội trong lòng Đàm Viên Sơ khi thấy cảnh , cũng chỉ thể tan biến.
Hắn hỏi nàng đang giận gì nữa, ôm nàng lòng, mật chạm trán nàng, thấp giọng hỏi: "Lạnh ?”
Vân Tự ngẩng đầu, đáp : “Không lạnh.”
Đàm Viên Sơ cũng giận, bình tĩnh : “Trẫm lạnh, ở bên cạnh trẫm một lát.”
Nàng rốt cuộc nhịn , nhẹ nhàng trừng mắt .
Đàm Viên Sơ khẽ , hai dựa gần, cả nàng đều gọn trong lòng , nhẹ nhàng bâng quơ hỏi nàng:
“Nàng gặp trẫm, cuối cùng còn giận trẫm, quá vô lý ?”
Vừa dứt lời, nữ tử trong lòng liền ngẩng đôi mắt hạnh lên , nước mắt lưng tròng: “Người rõ nô tỳ khó xử, cũng rõ nô tỳ thật lòng cho , nhưng chịu thông cảm cho nô tỳ.”
Đàm Viên Sơ khẽ vuốt lưng nàng, giúp nàng bình cảm xúc.
Nàng trách chịu thông cảm cho nàng, chịu nghĩ , lúc khi nàng chỉ lo cho tình cảnh của mà hề quan tâm đến , trong lòng thể vui vẻ ?
Nàng bệnh, chăm sóc nàng lâu như , kể ngày đêm cực nhọc, thể nghỉ ngơi yên , còn sợ nàng lo lắng, mỗi ngày đều đến thăm nàng.
Nếu so với các phi tần trong hậu cung, ai từng tự chăm sóc như ?
Vân Tự vẫn còn đang : "Hôm nô tỳ túi thơm, nô tỳ sợ nghĩ rằng nô tỳ nhớ đến , bệnh khỏi vội đến vườn mai hái hoa, nào ngờ thấy cảnh tượng , bảo nô tỳ vui vẻ ?"
"Nô tỳ tưởng tượng lúc nô tỳ bệnh, suốt ngày ở bên khác, chẳng đoái hoài gì đến nô tỳ, lòng nô tỳ vui cho , cứ như dội nước chua ."
"Người nô tỳ vô lý, nô tỳ thấy mới là lý."
Những lời chẳng nàng giữ trong lòng bao lâu, giờ tuôn ào ạt mà vẫn mạch lạc rõ ràng, câu nào chữ nấy đều chất chứa oán trách.
Thế nhưng Đàm Viên Sơ hề thấy giận, thật thích khác , luôn cảm thấy như là đang ức hiếp, chỉ trừ nàng, mỗi nàng , đôi mắt hạnh long lanh ướt lệ, khiến Đàm Viên Sơ chẳng với nàng.
Hắn đưa tay lau nước mắt cho nàng, nàng mặt cho chạm . Đàm Viên Sơ đành cúi xuống nàng, nhớ đến lời nàng , khẽ hỏi:
"Hoa mai là hái cho trẫm?"
Nàng nức nở đưa tay lau nước mắt, chịu trả lời câu hỏi của , còn : "Lúc Tô quý tần bóng gió nô tỳ hiểu quy củ, nô tỳ chỉ nghĩ, nếu bênh vực nô tỳ, nô tỳ sẽ đồ cho nữa."
Lời uy h.i.ế.p của nàng chẳng chút sức nặng nào, nhưng Đàm Viên Sơ chợt mềm lòng, gật đầu:
"Là nàng hái cho trẫm."
Người trong lòng bỗng im bặt, nàng mở to đôi mắt hạnh trừng đầy giận dữ: "Nô tỳ nhiều như , Hoàng Thượng chỉ mỗi câu thôi ?"
Đàm Viên Sơ phủ nhận:
"Nói nhiều lắm, trẫm đều thấy, nhưng thích nhất câu ."
Vân Tự tự nhận mặt dày, nhưng mặt Đàm Viên Sơ chỉ thể chịu thua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-107.html.]
Đàm Viên Sơ nghĩ đến điều gì đó, nắm lấy tay nàng: "Sao tay lạnh thế ?"
Vân Tự oán trách: "Hoa mai chẳng lẽ cần rửa sạch ."
DTV
Đàm Viên Sơ trầm mặc hồi lâu, Vân Tự thấy nghi hoặc, nàng ngước mắt , bắt gặp ánh mắt chút u ám của . Một lúc , mới chậm rãi : "Những việc cứ để khác ."
Nàng ngẩng đôi mắt hạnh, buồn rầu : "Chẳng nô tỳ tự tay túi thơm cho ."
Đàm Viên Sơ nhất thời nghẹn lời, phi tần trong hậu cung đưa đồ ăn cho , nào cũng là tự tay , chẳng lẽ nàng thật sự tin rằng các nàng tự tay hết ?
Chỉ cần động bếp một chút, coi như là tự tay .
giải thích những chuyện quanh co với nàng, vén mái tóc đen ướt nước mắt của nàng tai, nhẹ nhàng : "Có một công đoạn thể để khác ."
Chưa kịp để trong lòng hối hận, đột ngột hỏi: "Khỏi bệnh ?"
Vân Tự ngẩn .
Bệnh của nàng đương nhiên khỏi, thái y nàng khỏi bệnh từ hai ngày , chỉ là Thu Viện yên tâm, bắt nàng giường thêm hai ngày nữa.
Đàm Viên Sơ thể chuyện , mà hỏi.
Vân Tự cảm nhận một bàn tay luồn qua áo choàng đặt lên lưng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve theo sống lưng. Vân Tự nhịn cắn môi, khẽ run lên, gương mặt trắng bệch của nàng dường như cũng ửng hồng hơn. Vân Tự run rẩy :
"Đã khỏi lâu ..."
Có cởi áo choàng cho nàng, chiếc áo choàng nặng nề rơi xuống đất, ai đến nó, cả Đàm Viên Sơ lẫn Vân Tự.
Nàng mím chặt môi, cảm thấy Đàm Viên Sơ thật quá đáng.
Hai chân nàng mềm nhũn quỳ , tê dại ngứa ngáy, nhịn bật : "Người... Không, thể như ..."
Hắn nàng , cúc áo lượt cởi , theo đó mà dần xuống, sự ràng buộc dần dần biến mất, cuối cùng còn cúc áo nào cả, Vân Tự gần như ngừng thở.
Tiếng ồn ào phía cuối cùng cũng ngừng hẳn, Vân Tự cảm thấy khẽ run lên. Nàng cố gắng thả lỏng bản , nhưng chỉ như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh sóng nước, mặc cho gió cuốn .
Cửa sổ hé mở một khe nhỏ, làn gió lạnh len trong. Vân Tự kìm mà đưa mắt ngoài. Nàng sợ hãi, sợ gió thổi, sợ qua, sợ phát hiện đang nép trong lòng , sợ gió lạnh sẽ nàng nhiễm bệnh.
Hắn thương tiếc nàng, nhưng trong khoảnh khắc nào đó, sự thương tiếc vụt tắt.
Hắn mạnh mẽ hơn xưa, chút gì đó mới mẻ, thuần thục hơn càng thêm nhiều đa dạng. Hắn dường như chẳng cần ai dạy bảo, cứ thế mà thành thạo.
Vân Tự cắn chặt môi, vẫn thể ngăn những tiếng nấc nghẹn ngào. Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài gò má, nàng đưa tay che đôi mắt.
Một lúc lâu , hoặc lẽ cũng chẳng lâu lắm.
Người nọ thẳng dậy, định cúi xuống gần nàng hơn. Vân Tự bỗng nhớ điều gì, cả vẫn còn run rẩy, nhưng vẫn cố gắng nghiêng đầu sang một bên.
Nhìn thấy vẻ mặt mâu thuẫn của nàng, Đàm Viên Sơ khẽ bật :
“Thật hiểu nàng là đang ghét bỏ trẫm, là ghét bỏ chính .”
Vân Tự chẳng ghét bỏ ai, cũng chẳng chê trách ai, chỉ nhanh chóng bịt miệng .
Nàng cử động, y phục liền trễ xuống, vắt vẻo khuỷu tay trắng nõn. Hương thơm thoang thoảng lan tỏa, hòa quyện cùng mùi tuyết trúc thanh lãnh trong điện, khiến gian như nhuốm màu kiều diễm. Người nọ cuối cùng cũng dừng , khẽ vuốt ve gò má nàng, vén những sợi tóc ướt át tai, thanh âm trầm thấp vang lên:
“Nơi nàng thoải mái ? Chúng trong nhé?”
Ngự án cứng nhắc, khiến nàng chống tay lên đó, cả căng cứng khó chịu. Đàm Viên Sơ nàng thích, nên ít khi mật với nàng ở nơi .
Áo yếm mỏng manh sợi dây mảnh treo hờ hững cổ, che cũng chẳng che gì. Vân Tự cố gắng kéo vạt áo, nhưng vẫn thể giấu nổi những dấu vết cùng màu đỏ ửng hây hây lộ .
Nàng hổ và bối rối, những cơn run rẩy vẫn dứt. Thanh âm lí nhí cất lên:
“Nô, nô tỳ… …”
Đàm Viên Sơ ngang nhiên bế nàng lên, chiếc áo choàng rơi xuống đất. Nghe nàng , ẩn ý mà hỏi:
“Có quá mức ?”
Hắn ôm nàng bước xuống bậc thềm, thấy gương mặt ửng hồng nên lời của nàng, mới nhẹ nhàng bâng quơ: “Trẫm nghĩ .”
Lòng Vân Tự rối bời, nàng đưa tay che mặt, đợi Đàm Viên Sơ nội điện, sáu tấm bình phong che chắn, còn nguy hiểm khác thấy, nàng mới dám buông tay.
Trong bóng tối , Vân Tự liếc ngoài cửa sổ, gian ngoài vẫn sáng trưng.
Chỉ trong điện là tĩnh lặng, dường như chẳng ai ở đó cả.
Người nọ cúi xuống, thương tiếc vuốt ve nàng, thấy nàng run rẩy, khẽ :
“Sao nào nàng cũng hổ thế ?”