Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 143
Cập nhật lúc: 2024-11-25 15:12:01
Lượt xem: 91
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đàm Viên Sơ cởi bỏ đai lưng của nàng, còn ẩn chứa châm chọc hỏi nàng một câu:
“Thu hồi vẻ ngoài tươi sáng trong trẻo, tư thái , nàng diễn cũng diễn cho trọn vẹn một chút ?”
Vân Tự khẽ chớp đôi mắt hạnh, thực dễ chuyện: “Vậy nếu , đừng chạm tần ?”
Có đột nhiên véo véo vòng eo nàng.
Vân Tự lập tức im bặt.
Khi màn giường buông xuống, Vân Tự nương ánh nến thấy rõ thần sắc trong mắt , trong lòng khỏi căng thẳng, Vân Tự nhịn nắm lấy chăn gấm, nàng cảm thấy giống như tự chuốc lấy phiền phức?
Dự cảm của nàng sai.
Nến đỏ cháy ngừng, sáp nến dần dần nhỏ xuống, theo màn giường lay động mà kéo dài.
Người nào đó cho nàng tháo lục lạc xuống, vì thế, trong điện vẫn luôn tiếng lục lạc vang lên, Vân Tự bức đến mắt hạnh ướt hồng, nước mắt nóng hổi lăn dài gương mặt, nàng mới chậm chạp ý thức , tiếng lục lạc thanh thúy vang vọng khắp điện cũng ẩn chứa chút cảm giác hổ.
Đến lúc tình nồng ý đậm, khẽ dùng đầu ngón tay gảy lục lạc, thong thả ung dung hỏi nàng:
“Dễ ?”
Vân Tự nên lời.
Là ai lục lạc trong phòng the là thứ ?
Vân Tự chỉ là lúc thấy lục lạc, nhất thời hứng khởi, hiện giờ là hối hận kịp.
Nửa đêm, bóng tối dày đặc đến, gần như thể tan , Đàm Viên Sơ ôm nữ tử rửa mặt, đợi các cung nhân đều lui xuống, nhận thấy đạp một cái.
Không đau ngứa, lúc đá cẳng chân .
Đàm Viên Sơ cúi mắt, nữ tử cuộn tròn trong chăn gấm, chỉ lộ một cái đầu, mái tóc đen còn ướt nước rối tung vai, đôi mắt hạnh long lanh , trong đó chứa đựng sự tức giận nên lời, cũng còn sót một chút xuân tình.
Vô cùng câu .
Đàm Viên Sơ nhịn cúi đầu hôn hôn mắt hạnh nàng, nàng chút sợ hãi, vội vàng duỗi tay đẩy , thanh âm mang theo chút nức nở, chỉ là lực đạo của nàng nhẹ, nhẹ đến thể xem nhẹ.
Bộ dáng nhỏ bé thật đáng thương.
Đàm Viên Sơ rốt cuộc buông nàng .
Chỉ là voi đòi tiên, trong chăn gấm, nàng đưa chân đá một cái, mũi chân nàng tinh tế cọ qua lòng bàn chân , Đàm Viên Sơ khỏi nhíu mày, bỗng nhiên bật thành tiếng:
“Không nàng hỏi trầm hôm nay ?”
Vân Tự khẽ hức hức: “…… Không ngờ Hoàng Thượng khi dễ như .”
Bây giờ là lúc nào ? Hứa Thuận Phúc ba đưa nước ấm , cuối cùng, đưa nước ấm là Lộ Nguyên!
Cuối cùng, dùng đầu ngón tay quấn lấy lục lạc, chậm rãi đến gần, còn thong thả ung dung hỏi nàng: dễ .
Nàng rõ ràng cái gì cũng thấy, thể trả lời .
Vân Tự chỉ thoáng hồi tưởng , nhịn da đầu tê dại, dư vị xuân tình dường như vẫn tan hết, còn chút ngứa ngáy.
Đàm Viên Sơ cúi đầu hôn nàng, phủ nhận lời nàng :
“Không khi dễ.”
DTV
Mắt hạnh nàng đỏ lên, liền nỡ khi dễ nàng nữa.
*****
Mộng Sư điện hôm qua gọi nước, tin tức căn bản giấu .
Trong Thanh Ngọc uyển, Tô tiệp dư tức giận ném vỡ một chiếc cốc, nàng siết chặt lòng bàn tay, hận đến đau lòng, cắn răng :
“Nàng một khắc cũng chịu nổi ?!”
Bạch Thược nên gì, Vân tiệp dư cơ hội thị tẩm, thể nắm lấy?
Nếu đổi là chủ tử, chủ tử chẳng lẽ sẽ vì thương hại Vân tiệp dư mà từ bỏ cơ hội ?
Chủ tử sẽ .
Vân tiệp dư tự nhiên cũng sẽ .
Tô tiệp dư nhắm mắt, nàng hít sâu một mới nhịn xuống cảm xúc, lên tiếng hỏi:
“Nương nương điều tra đến ?”
Bạch Thược lắc đầu, thấp giọng : “Ý tứ nương nương là, chủ tử mắt cần điều dưỡng thể cho , bảo chủ tử chờ tin tức.”
Tô Tiệp Dư nắm chặt lòng bàn tay, nàng nhịn bật châm chọc:
“Chờ?”
Hoàng Hậu nương nương rõ là ai hại nàng , chịu cho nàng , rốt cuộc là đang cố kỵ điều gì?!
Bạch Thược ý nghĩ của nàng , môi giật giật, cuối cùng vẫn là gì.
Chủ tử khi sinh non vẫn luôn khống chế cảm xúc. Nếu để chủ tử hung thủ là ai, thật chủ tử xúc động sẽ chuyện gì.
Hoàng Hậu nương nương hết sức cẩn thận đối đãi , phận tuyệt đối hề tầm thường.
Bạch Thược chỉ thể nghĩ đến vài như .
Mà với địa vị của những , chủ tử căn bản thể lay động . Chủ tử trong thời gian ngắn báo thù rửa hận, dễ hơn ?
Chỉ thể giống như Hoàng Hậu nương nương, từng chút bày mưu tính kế, chờ đợi thời cơ.
Trừ phi chủ tử bất chấp tất cả, từ bỏ cả tính mạng để cùng kẻ đó đồng quy vu tận, nhưng nữ nhân trong cung ai thể bất chấp tất cả như ?
Rút dây động rừng, nếu thật sự đến bước đó, liên lụy chính là bộ mẫu tộc.
*****
Vân Tự Tô tiệp dư đang suy nghĩ gì. Hôm nay nàng tỉnh dậy muộn, gian nan mở mắt , Đàm Viên Sơ còn trong điện.
Vân Tự quanh một vòng, tìm thấy , bèn cắn môi hỏi:
“Hoàng Thượng ?”
Thu Viện chút khó hiểu, nghiêm túc trả lời: “Nửa canh giờ , Hoàng Thượng hồi ngự tiền.”
Vân Tự nghẹn lời, ngày mai hành cung, hôm nay chắc chắn cần lâm triều, Đàm Viên Sơ sáng sớm bỏ , rõ ràng là chột !
Vân Tự nhịn hổ buồn bực đ.ấ.m đấm gối, thấy thế, Thu Viện dám gì với nàng. Hoàng Thượng lúc rời cả dường như lộ vẻ thoả mãn.
Vân Tự trái ngược, lúc đến Khôn Ninh cung thỉnh an, nàng vẫn còn uể oải, nhưng nét mặt ẩn chứa xuân sắc.
Hôm nay thỉnh an kết thúc nhanh, Vân Tự cả bủn rủn, còn tâm trí nán , trực tiếp trở về Mộng Sư điện.
Tùng Phúc Ngự Thiện Phòng lấy cơm trưa, mang về một tin tức:
“Chủ tử, lúc nô tài trở về, thấy Dung chiêu nghi đang về phía ngự tiền.”
Vân Tự nuốt một ngụm canh, cũng ngẩng đầu lên, nhẹ giọng phân phó Thu Viện: “Ngươi Dưỡng Tâm điện thỉnh Hoàng Thượng, hôm nay hồi cung liền đóng cửa gặp ai, thỉnh Hoàng Thượng đến một chuyến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-143.html.]
Hôm nay giọng nàng chuyện nhẹ, nhưng nếu lắng kỹ, sẽ phát hiện tiếng chút khàn khàn, vô cớ lộ vẻ ngây thơ.
Vân Tự lãnh đạm thấp giọng: "Lúc nàng ngự tiền, chắc chắn là mượn chuyện hành cung tránh nóng, đem tiểu công chúa từ Khôn Ninh cung đón về.”
Vân Tự khép hờ mắt, che vẻ lạnh lẽo trong mắt, nàng gần như dấu vết mà nhẹ nhàng nhếch khóe môi:
“Ta càng để nàng như ý!”
Nghe , Thu Viện gì, khom , xoay lui ngoài.
Vân Tự uống hết chén canh, mới chậm rãi về phía Tùng Phúc:
“Dọn hết đồ ăn .”
Nàng liếc mắt hộp đồ ăn, : “Bày đồ ăn trong hộp, chờ ở ngoài.”
Vân Tự nhiều, Tùng Phúc hiểu ý nàng. Cơm trưa mới dọn, chủ tử chỉ động chút nước canh, bày biện như cũ, thể giống như mới dọn lên, căn bản manh mối gì.
Thu Viện một đường chạy tới Dưỡng Tâm điện, nàng lướt qua, quả nhiên, thấy Dung chiêu nghi đang ở ngoài điện.
Hứa Thuận Phúc canh giữ cửa điện, thấy Thu Viện thì nhịn :
“Sao ngươi tới đây?”
Thu Viện nhíu mày, nàng biểu lộ cảm xúc gì, nhưng khiến nhận nàng chút nôn nóng.
Hứa Thuận Phúc thót tim, sợ Vân Tự xảy chuyện, vội vàng hỏi: “Ngươi rời khỏi Dưỡng Tâm điện liền biến thành câm? Nói chuyện , Vân tiệp dư xảy chuyện gì?”
Thu Viện mím môi thấp giọng:
“Chủ tử hôm nay khi thỉnh an, liền nhốt trong điện gặp ai, cơm trưa cũng ăn, nô tỳ lo lắng, thỉnh Hoàng Thượng qua đó một chuyến.”
Hứa Thuận Phúc xong thì ngây , chút hiểu vì Vân tiệp dư gặp ai.
Do đêm qua.
Hứa Thuận Phúc đêm qua thấy tiếng lục lạc, Vân tiệp dư xưa nay da mặt mỏng, hiện giờ hẳn là hổ đến mức dám gặp ai.
Hứa Thuận Phúc sờ sờ mũi, nghĩ đến trong điện, chút do dự.
Thu Viện lúc mới thấy đang ở một bên, nàng nhíu mày: “Nếu Hoàng Thượng bận, nô tỳ xin phép về .”
Nàng xoay định , Hứa Thuận Phúc vội vàng kéo , hai quen nhiều năm, cũng khách khí:
“Ngươi ngươi kìa, gấp cái gì!”
Hứa Thuận Phúc nhớ tới hôm Vân tiệp dư xoay rời , nửa đêm Hoàng Thượng còn sai đưa chuỗi ngọc mã não dỗ dành, căn bản dám để Thu Viện cứ trở về.
Nếu Vân tiệp dư cố ý gây sự, đêm nay đưa thứ gì dỗ dành nữa chứ?
Hứa Thuận Phúc đẩy cửa bước điện, Vân Tự đoán sai, Dung chiêu nghi đang cùng Đàm Viên Sơ chuyện tiểu công chúa. Nàng lấy cớ trong cung nóng bức, Đàm Viên Sơ đồng ý cho nàng mang tiểu công chúa cùng hành cung tránh nóng.
Trong danh sách hành cung Hoàng Hậu nương nương.
Tiểu công chúa nếu hành cung, trở về bên cạnh Dung chiêu nghi, đợi hồi cung, nàng sẽ thuận lý thành chương mang tiểu công chúa về Trường Xuân cung.
Đàm Viên Sơ còn trả lời, Hứa Thuận Phúc đẩy cửa tiến , cắt ngang cuộc chuyện của hai .
Dung chiêu nghi nhíu mày, ảo giác , nàng luôn cảm thấy ngự tiền đối đãi với nàng còn cung kính như .
Nếu là , Hứa Thuận Phúc dám tùy tiện đẩy cửa tiến quấy rầy khi nàng đang ở trong điện?
Hứa Thuận Phúc nhận Dung chiêu nghi đang , dám ngẩng đầu, thấp giọng cung kính :
“Hoàng Thượng, Thu Viện từ Mộng Sư điện đến bẩm báo, Vân tiệp dư cả ngày đóng cửa , cơm trưa cũng dùng, thỉnh ngài qua đó khuyên nhủ.”
Dung chiêu nghi lập tức lạnh mặt.
Cả ngày đóng cửa ? Nói dối! Lúc thỉnh an, Dung chiêu nghi còn gặp Vân Tự, mới qua một canh giờ ngắn ngủi, cần thiết thỉnh Hoàng Thượng ?
Nói Vân Tự cố ý, Dung chiêu nghi tuyệt đối tin.
Vân Tự vốn để ý nàng tin , mục đích của nàng chính là khiến Dung chiêu nghi tức giận, Dung chiêu nghi cảm thấy nàng cố ý mới .
Giọng của Hứa Thuận Phúc dứt, Đàm Viên Sơ nhíu mày.
Hứa Thuận Phúc thể nghĩ đến, Đàm Viên Sơ tự nhiên cũng nghĩ đến. Vân Tự nhiều tỏ yếu đuối, lẽ lúc còn khiến tức giận, nhưng ngay đó nàng thể òa .
Đêm qua ban đầu là Vân Tự chủ động, nhưng đó cũng thật sự chút quá phận.
Đàm Viên Sơ dậy, thấy , Dung chiêu nghi dự cảm chẳng lành, nàng vội vàng lên tiếng ngăn cản:
“Hoàng Thượng, thần đang với chuyện tiểu công chúa mà.”
“Trong cung gần đây nóng bức, tiểu công chúa yếu ớt chịu nổi cái nóng , Hoàng Thượng cho tiểu công chúa cùng thần hành cung tránh nóng , thần cầu xin .”
Dung chiêu nghi thể sủng ái lâu như , dung mạo của nàng tất nhiên hơn , lúc nét mặt lộ vẻ giận dỗi, ngữ khí mềm mại mang theo chút nũng nịu, ít ai thể cự tuyệt giai nhân như .
Trước nàng luôn dùng cách để chung đụng với Đàm Viên Sơ, nàng Đàm Viên Sơ thích nàng như .
hiện tại, Đàm Viên Sơ chỉ liếc mắt nàng một cái.
Dung chiêu nghi chút hoảng hốt, nàng theo bản năng nhắc tới tiểu công chúa, bởi vì nàng Đàm Viên Sơ quan tâm nhất là hoàng tử, công chúa trong cung. Thấy lời nào, nàng cúi đầu cắn môi : “Thần thật sự sai , hôm nay lúc đến Khôn Ninh cung, tiểu công chúa cứ mãi, đến mức thần đau lòng, cầu xin Hoàng Thượng, đừng giận thần nữa.”
Dung chiêu nghi mặt Đàm Viên Sơ luôn tỏ yếu đuối, nàng quan tâm Hứa Thuận Phúc còn trong điện, hết lời xin .
Giai nhân với đôi mắt đỏ hoe, kiêu ngạo như chịu thua, càng khiến thương tiếc.
Hứa Thuận Phúc cụp mắt trong góc điện, thấy Dung chiêu nghi liên tục nhắc tới tiểu công chúa thì cảm thấy .
Quả nhiên, Đàm Viên Sơ mở miệng, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi:
“Lúc nàng ngâm con bé trong nước lạnh, thấy con bé lóc gọi mẫu phi, nàng thấy đau lòng?”
Dung chiêu nghi dám tin ngẩng đầu, chạm ánh mắt Đàm Viên Sơ, nàng cứng đờ tại chỗ, từ lòng bàn chân lan một cỗ lạnh lẽo.
Nàng đột nhiên nhớ tới, ma ma của tiểu công chúa đều do Hoàng Thượng tự sắp xếp, các nàng ngay từ đầu trung thành với chứ nàng .
Đàm Viên Sơ lạnh nhạt thu hồi tầm mắt:
“Thay vì đến cầu xin trẫm, bằng dành nhiều thời gian hơn ở bên tiểu công chúa, khi nào tiểu công chúa bằng lòng cận với nàng, con bé mới thể trở về Trường Xuân cung.”
Dứt lời, Đàm Viên Sơ để ý đến nàng nữa, lập tức bước xuống bậc thang, bóng dáng cao lớn nhanh chóng biến mất khỏi điện.
Dung chiêu nghi ngơ ngác bóng lưng , rời chút do dự.
Một khi nàng còn tiểu công chúa, thậm chí đầu nàng một cái ?
Đồng Vân lo lắng nàng , Dung chiêu nghi đầu đưa tay lau mặt, khi sắc mặt khôi phục như thường, nàng về phía Mộng Sư điện, khẽ nhếch môi lạnh:
“Trước Hoàng Thượng sủng ái cũng chỉ như .”
Không cần Đồng Vân khuyên giải, Dung chiêu nghi điều chỉnh tâm trạng: “Ta ít nhất còn tiểu công chúa, thất sủng cũng chỉ là tạm thời, còn nàng , thể đắc ý bao lâu!”
****
Mà lúc , Đàm Viên Sơ đến Mộng Sư điện, thấy cửa điện đóng chặt, hộp đồ ăn bày cửa, vẻ mặt Tùng Phúc sầu khổ qua .
Thấy , Tùng Phúc như gặp cứu tinh, hai mắt sáng lên: "Hoàng Thượng, cuối cùng cũng đến!”