Cánh cửa gõ vang, nhưng bên trong một tiếng đáp. Hứa Thuận Phúc vội vàng cúi đầu dám hé răng nửa lời. Đàm Viên Sơ đưa mắt đám cung nhân im thin thít, thản nhiên lệnh: "Các ngươi lui ."
Không cần gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa bước .
Trong điện vẫn còn thoang thoảng hương trầm, nụ hoa sơn hé nở. Dù ánh nắng ngoài rực rỡ đến , bên trong điện vẫn chút âm u. Nàng thậm chí còn mở cửa sổ.
Vượt qua bình phong, Đàm Viên Sơ tiến nội điện. Một bóng hình nhỏ nhắn từ trong chăn gấm chui ngẩng đầu , đôi mắt hạnh bỗng nhiên mở to, thanh âm chút khàn khàn cất lên: "Tần còn tưởng Hoàng Thượng trốn tần cả đời!"
Giọng nàng khàn khàn, hẳn là do hôm qua nhiều. Tiếng vang vọng trong điện, mang theo chút nũng nịu khó tả.
Đàm Viên Sơ nghiêm giọng hỏi: "Trẫm trốn nàng chi?"
Vân Tự mím môi, vẻ mặt buồn bực: "Người tự trong lòng."
Đàm Viên Sơ im lặng, tiến lên một bước, kéo nàng khỏi chăn gấm. Nàng còn đẩy , nhưng Đàm Viên Sơ đưa tay chạm nhẹ lên trán nàng. Vân Tự khựng , nghi hoặc .
Đàm Viên Sơ đưa tay cho nàng xem. Lòng bàn tay ươn ướt một lớp mồ hôi mỏng.
Cảnh tượng thật quen thuộc.
Đêm qua, cũng như . Thong thả đưa ngón tay đang cầm lục lạc cho nàng xem. Một tầng nước mờ ảo phủ lên ngón tay và cả lục lạc.
Vân Tự cảm thấy một luồng nhiệt nóng bừng từ cổ lan lên, hai má cùng vành tai đều đỏ ửng. Nàng nghiến răng hô: "Hoàng Thượng!"
Đàm Viên Sơ như nàng đang tức giận, thản nhiên hỏi: "Không sợ nóng đến mức cảm nắng ?"
Tháng bảy oi bức, nếu vì thế, Đàm Viên Sơ cũng sẽ quyết định hành cung tránh nóng. Trong điện tuy đặt chậu băng để giải nhiệt, nhưng nàng cứ trùm chăn kín mít như , là khả năng cảm nắng.
Vân Tự nghẹn lời, trừng mắt Đàm Viên Sơ.
Hắn kéo nàng khỏi chăn. Vân Tự nóng đến toát mồ hôi, mơ màng kéo , còn cố ý mặt , tỏ vẻ tình nguyện.
Đàm Viên Sơ thấy nàng chỉ mặc một lớp áo mỏng, ánh mắt khẽ động nhưng gì, chỉ cầm lấy áo ngoài khoác lên nàng, bế nàng đến trường kỷ. Hắn gọi Hứa Thuận Phúc, cánh cửa điện cuối cùng cũng mở .
Cửa sổ đẩy , làn gió mát thổi trong điện. Tùng Phúc dẫn cung nhân mang chậu băng , trong phút chốc, khí trong điện trở nên mát mẻ.
Đàm Viên Sơ liếc chậu băng. Băng trong chậu tan một ít nước.
Chậu băng chắc chắn đặt ở đây từ lâu.
Sắc mặt nữ tử giãn đôi chút. Bất chợt nàng thấy Đàm Viên Sơ chậm rãi hỏi: "Không gặp nàng đến ?"
Vân Tự bỗng phắt Đàm Viên Sơ. Nàng nhíu mày, hiểu để lộ sơ hở ở . Đôi mắt hạnh mở to, vẻ mặt vô tội khó hiểu: "Tần hiểu Hoàng Thượng đang gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-144.html.]
DTV
Đàm Viên Sơ im lặng nàng giả vờ.
Việc nàng thích Dung chiêu nghi là chuyện ngày một ngày hai. Đàm Viên Sơ tuy khó hiểu, nhưng cũng gì nàng.
Trách nàng? Tất nhiên là thể.
Nói cho cùng, cũng là Dung chiêu nghi tiên nhằm nàng. Hai bất hòa, thể trách nàng ?
Đàm Viên Sơ cảm thấy bất công.
Hắn đưa tay gõ nhẹ lên trán nàng, vén những sợi tóc mai ướt đẫm mồ hôi tai, tiếp tục chủ đề nữa mà hỏi: "Đói bụng ?"
Vân Tự liếc Đàm Viên Sơ, do dự một chút mới nhỏ giọng đáp: "Đói."
Nàng dậy muộn nên kịp dùng bữa sáng, chỉ mới uống một chén canh, thể đói?
Đàm Viên Sơ khẽ liếc nàng. Nói nàng thông minh cũng đúng, mà nàng ngốc cũng chẳng oan.
Nàng tức giận với chắc là thật, nhưng việc nàng cố ý cho mời khiến cho sự tức giận giảm vài phần.
Đàm Viên Sơ mím môi, nhắc nhở nàng mà sai cung nhân dọn bữa.
Người ở Mộng Sư điện, bữa trưa tất nhiên cũng dùng ở đây. Ngày mai sẽ khởi hành hành cung, hôm nay cứ thong thả nghỉ ngơi. Đàm Viên Sơ cả ngày đều ở Mộng Sư điện.
Khôn Ninh cung nhận tin tức, hề cảm thấy bất ngờ.
Bách Chi chút khó hiểu: "Nô tỳ thật sự hiểu Vân tiệp dư . Nói nàng thông minh, nàng cứ đối đầu với Dung chiêu nghi. Nói nàng thông minh, ngày xưa nàng cũng là cẩn trọng."
Dung chiêu nghi là như thế nào chứ?
Bách Chi cảm thấy Vân Tự chút hồ đồ. Lúc khi Dung chiêu nghi và Dương tiệp dư chia đều ân sủng, Bách Chi chỉ buồn bực vì Hoàng Thượng coi trọng Dương tiệp dư, chứ từng nghi ngờ Dung chiêu nghi.
Không vì Dương tiệp dư vụng về hơn Dung chiêu nghi, mà là nàng hiểu rõ vì Dung chiêu nghi Hoàng Thượng coi trọng.
Vân tiệp dư lẽ điều ? Vậy mà nàng còn đối nghịch với Dung chiêu nghi, chẳng lẽ sợ chọc giận Hoàng Thượng?
Hoàng Hậu day day thái dương, , thản nhiên : "Chuyện chẳng ?"
Bách Chi nuốt nước bọt. Từ khi Dung chiêu nghi cũng nhúng tay chuyện Đức phi hãm hại nương nương, Bách Chi liền hận nàng thấu xương. Có Dung chiêu nghi ăn mệt, Bách Chi tự nhiên là vui mừng.
Hoàng hậu hề nghi ngờ câu hỏi của Bách Chi.
Nàng Đức phi Hoàng trưởng tử, Hoàng Thượng sẽ dễ dàng động đến nàng . nàng cũng đang kéo Đức phi xuống ?
Vân Tự bất chấp hậu quả mà đối phó với Dung chiêu nghi, chắc chắn là Dung chiêu nghi chạm điểm mấu chốt của nàng