Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 214

Cập nhật lúc: 2024-11-27 04:15:29
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đường đến Dưỡng Tâm điện qua Ngự Hoa Viên. Cách Ngự Hoa Viên xa là hồ sen, tiết trời thu se lạnh, hoa sen tàn, hồ sen chẳng còn cảnh .

Vân Tự thấy cảnh ,

những gợn sóng trong lòng phút chốc tan biến.

Những thứ Đàm Viên Sơ ban cho nàng, dù là địa vị, phong hào, việc cố ý trồng hoa sơn hôm nay, đều từng ban cho Kỳ quý tần, cũng sẽ ban cho những khác. Nàng đầu tiên, cũng cuối cùng, càng đặc biệt nhất.

Vân Tự khẽ cụp mi rũ mắt.

Cũng cần so đo nữa, nàng đặc biệt trong lòng thì liên quan gì?

thứ nàng là sự quan tâm của , chứ tình cảm thật lòng.

Kiệu dừng Dưỡng Tâm điện, Vân Tự Thu Viện đỡ xuống. Nàng giả vờ đỡ bụng, thái y thai của nàng mới hơn một tháng, bụng vẫn còn bằng phẳng, nếu quá mức cẩn thận sẽ khiến ghét bỏ.

Hứa Thuận Phúc thấy nàng, chút kinh ngạc xen lẫn dự đoán, vội vàng nghênh đón:

“Nương nương, tự đến đây? Có chuyện gì cứ sai bảo nô tài một chuyến là .”

Vân Tự ngẩng lên, hỏi thẳng: “Hoàng Thượng bận ? Có thời gian gặp ?”

Hứa Thuận Phúc trả lời ngay, trong Dưỡng Tâm điện bẩm báo nhanh chóng , mặt mang theo nụ . Hắn xoay đẩy cửa điện, cung kính mời Vân Tự trong.

Đàm Viên Sơ đang ở trong điện. Vân Tự bất ngờ, ở ngự án mà đang bậc thang. Hắn miễn lễ cho nàng, chậm rãi hỏi:

“Sao nàng đến đây?”

Trong điện đốt hương thơm ngát, cửa sổ mở rộng, ánh nắng ấm áp chiếu hề lạnh lẽo. Vân Tự cởi áo choàng, ngước đôi mắt hạnh lên Đàm Viên Sơ, cảm thấy đang cố ý hỏi nàng.

Hắn gì, chẳng lẽ ?

Vân Tự chớp mắt, hỏi thẳng:

“Hoa sơn đường từ Chử Án cung đến Khôn Ninh cung, là Hoàng Thượng trồng cho thần ?”

Trong điện ai khác, yên tĩnh đến mức hai dường như thể thấy tiếng tim đập của . Thanh âm nàng bình tĩnh, nhưng trong mắt sự vui mừng và căng thẳng. Đàm Viên Sơ cụp mắt nàng thật sâu, thấu lớp ngụy trang của nàng.

Đàm Viên Sơ một linh cảm.

Nàng đang lừa gạt .

Có lẽ nàng vui mừng, nhưng nhiều như nàng thể hiện ngoài.

Nàng luôn như , chỉ hai ba phần tâm tư thể hiện mười phần, thật giả lẫn lộn, khiến phân biệt cảm xúc thật sự của nàng.

Đàm Viên Sơ cảm thấy gì đó đúng, hỏi: "Ngoài nàng , trong cung còn ai thích hoa sơn ?”

Nữ tử vội vàng trợn tròn mắt, bất mãn với câu trả lời của : “Thần ? Nhỡ là trồng cho khác thì ? Thần tự đa tình, cuối cùng chẳng sẽ thành trò cho thiên hạ ?”

Đàm Viên Sơ nhíu mày, ngước mắt lên, để nàng lảng tránh trực tiếp trả lời:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-214.html.]

“Là trồng cho nàng.” Giọng nhàn nhạt: “Ngoài nàng , còn ai khác.”

Vân Tự nghẹn lời, cảm thấy thật chuyện, chẳng lẽ hồ sen chỉ để trưng bày thôi ?

Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Kẻ lừa đảo.”

Đàm Viên Sơ khẽ nhướng mày, ngay đó liền thấy nàng : “Không ai khác, Kỳ quý tần là gì?”

Lời dứt, Đàm Viên Sơ rốt cuộc hiểu vấn đề . Hắn nghĩ, khác mà nàng , nên ban cho nàng.

với nàng mà , cảm thấy thứ khác từng , sự kinh hỷ giảm nhiều.

Chưa kịp để lên tiếng, nữ tử nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sau còn hoa lan, hoa cúc, hoa hạnh, hoa quế? Mỗi loài hoa nở rộ đều đại diện cho một ? Quanh năm suốt tháng, lẽ chỉ Ngự Hoa Viên, mà khắp hoàng cung đều là cảnh trăm hoa đua nở.”

Đàm Viên Sơ cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, cảm xúc vốn chút khó hiểu câu của nàng đánh tan .

Câu "Hoa khai đóa, các biểu một chi" là nên dùng trong trường hợp ? (1)

(1): Hoa nở thành nhiều đóa, mỗi đóa đều biểu hiện một nét riêng.

Đàm Viên Sơ đưa tay véo tai nàng, thanh âm nóng lạnh: "Trong lòng tu dung nương nương, trẫm chỉ là một vườn thôi ?”

Vân Tự ho khan, cảm thấy hình dung chính xác, nhất thời khỏi chột , ánh mắt lảng tránh.

Giọng chút nguy hiểm, nhưng giống như đang tức giận. Vân Tự liếc ấp úng :

“…… Cũng thể trách thần .”

Những chuyện đều là , trách nàng suy diễn lung tung ?

Đàm Viên Sơ chút bực: "Im miệng.”

Nàng vui vẻ lắm, cũng buồn bã, thậm chí còn tâm trạng đùa với .

Hắn cũng đang bực bội điều gì. Dù vẫn luôn hiểu rõ trong lòng nàng đối với nhạt nhòa, nàng coi trọng như lời nàng , nhưng đôi khi vẫn cảm thấy nghẹn khuất đến chết.

Không nên lời nỗi niềm đè nén, Đàm Viên Sơ rũ mắt kéo nữ tử gần, một tay chuẩn xác nắm lấy gáy nàng. Lòng bàn tay dùng sức, ý tứ cần cũng hiểu. Vân Tự tự chủ ngẩng đầu lên, môi nàng như như chạm môi , thở giao hòa càng lúc càng nóng.

Vân Tự chút ngơ ngẩn, cũng phát triển đến bước .

DTV

Chỉ là thở ấm áp giao hòa khiến hô hấp nàng dồn dập, run rẩy hàng mi, cuối cùng thuận theo nhắm mắt .

Đàm Viên Sơ vẫn rũ mắt nàng.

Khi hôn môi nàng ngoan, giường cũng ngoan. Cảm xúc đều từ nội tâm bộc lộ ngoài, đau sẽ cắn , vui mừng sẽ rên khẽ, trêu chọc đến nóng nảy cũng sẽ ôm . Không giống như bình thường, nàng dù giận, đều khiến khó phân biệt thật giả.

Đã nhiều ngày, bọn họ từng mật như .

Sau khi hồi cung, bận rộn việc triều chính, đến hậu cung ít. Ngày mật nhất với nàng, cũng chỉ nàng thoải mái.

Vân Tự đến chân mềm, ngã lòng . Nàng cảm thấy rõ nguyên do, dường như mang theo chút cảm xúc, mút đến cánh môi nàng đau, đầu lưỡi tê dại, khiến nàng nhịn rên khẽ.

Loading...