Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 227

Cập nhật lúc: 2024-11-27 04:15:53
Lượt xem: 72

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi lời , ánh mắt Tùng Phúc liếc về phía Trường Xuân cung và Thanh Ngọc uyển. Tiểu Dung Tử hiểu ý, cung kính đáp: "Hoàng Thượng từng phân phó, nương nương đang mang thai thứ đều ưu tiên nương nương, tuyệt đối thể để nương nương chịu thiệt. Mời công công chuyển lời đến nương nương, than ắt hẳn là đủ."

Sao thể đủ ?

Than cung cấp cho mỗi cung điện đều định mức, nhưng dù thế nào nữa, Hi tu dung đang mang thai, nương nương lạnh, ai dám chậm trễ?

Tiểu Dung Tử dám, Lưu An Thuận cũng dám, cho dù đổi thành khác cũng dám.

Vậy nếu than đủ thì ? Đương nhiên là lấy từ cung điện khác.

Tùng Phúc đến tay , khi trở về Chử Án cung thì phía hai nô tài xách theo một sọt than. Trên đường bao nhiêu thấy cảnh .

Lúc chạng vạng, tại Dưỡng Tâm điện, Lưu An Thuận tin tức hậu cung liền vội vàng bẩm báo.

Đàm Viên Sơ lướt qua chuyện của Kỳ quý tần và Tô tiệp dư, khi đến chuyện Chử Án cung đến Trung Tỉnh điện lấy một sọt than, mới nhướng mày:

"Bảo Trung Tỉnh điện cẩn thận hầu hạ."

Đàm Viên Sơ nữ tử sợ lạnh, cứ đến mùa đông tay chân nàng đều lạnh ngắt, khi ngủ luôn chui lòng , hận thể dán hết tay chân lên để sưởi ấm.

Năm ngoái ở Dưỡng Tâm điện, Đàm Viên Sơ tật của nàng hành hạ đến mấy đêm ngủ ngon, đó thì quen dần, nàng cũng còn ở Dưỡng Tâm điện nữa.

Nghĩ đến điều gì đó, Đàm Viên Sơ về phía Hứa Thuận Phúc:

"Trẫm nhớ rõ năm ngoái trong đồ Liêu Mạc cống nạp một viên noãn ngọc."

Ngọc thể dưỡng , nàng lạnh lẽo, đúng là thích hợp đeo noãn ngọc nhất.

Còn về Tô tiệp dư và Kỳ quý tần, Đàm Viên Sơ lạnh lùng phân phó: "Cho theo dõi các nàng, để các nàng đến gần Chử Án cung."

Hắn tình cảnh hôm đó tái diễn, nên trực tiếp ngăn cản Tô tiệp dư và Kỳ quý tần đến gần Vân Tự.

Đối với chuyện Tô tiệp dư sảy thai, Đàm Viên Sơ quả thực từng chút thương tiếc, nhưng sự thương tiếc của quá nông cạn thể chiến thắng thời gian, cũng thể chiến thắng sự ngu xuẩn của Tô tiệp dư.

Hứa Thuận Phúc cung kính , khi xác nhận Hoàng Thượng còn phân phó gì khác, mới lui ngoài tìm noãn ngọc.

Noãn ngọc cất giữ trong tư khố, mất nhiều thời gian để tìm. Sau khi lấy , Đàm Viên Sơ định sai mang đến Chử Án cung, bỗng nhiên nhớ đến lời Lộ Nguyên bẩm báo hôm nay, dừng nhận lấy noãn ngọc, tự dậy rời khỏi Dưỡng Tâm điện.

*****

Khi màn đêm buông xuống, hậu cung đều đang chờ tin tức từ ngự tiền. Tô tiệp dư lúc chạng vạng mới uống một chén thuốc, còn dặn dò Bạch Thược chú ý đến động tĩnh bên ngự tiền.

Khi loan giá đến Chử Án cung, nàng nhịn mà ném thẳng chén thuốc.

Lại là Vân Tự!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-227.html.]

Lúc loan giá đến Chử Án cung, bóng đèn lồng bỗng in cửa sổ. Vân Tự thấy loan giá qua cửa sổ, nhưng nàng ngoài. Khi Đàm Viên Sơ sắp bước qua lớp rèm thứ hai của nội điện, liền thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng bên trong. Hắn nhướng mày, rèm châu vén lên, nữ tử liền lao lòng .

Đàm Viên Sơ giật vội vàng ôm lấy nàng, nhưng nào đó thấy , đôi mắt hạnh cong cong :

"Hoàng Thượng đến đây?"

Nhìn thấy đôi chân trần của nàng, giày cũng , Đàm Viên Sơ lạnh nhạt : "Bây giờ sợ lạnh nữa ?"

Giọng điệu mập mờ, nhưng chút vui vẻ nào.

Trên mặt đất trải thảm nhung, trong điện đốt địa long, xung quanh còn bày thêm chậu than, thật là lạnh lắm.

Vân Tự chớp chớp mắt bĩu môi: "Thần đến, nên nhất thời quên mất."

Đàm Viên Sơ nàng giải thích, bế nàng trở giường, đeo noãn ngọc lên cổ nàng: "Không tháo xuống."

Vân Tự khó hiểu sờ sờ ngọc bội, ngọc bội ủ ấm hề lạnh lẽo. Vân Tự tuy khó hiểu nhưng cũng hỏi nhiều, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

DTV

Chúng cung nhân xung quanh đều lui xuống, Đàm Viên Sơ cầm khăn lau chân cho nàng. Chân nàng thật trắng, ngón chân hồng hào, nắm trong tay chỉ cần liếc mắt cũng thấy quyến rũ. Vân Tự chút ngứa ngáy thêm phần thẹn thùng, nhịn mà co ngón chân , nhỏ giọng :

"Người mau dừng tay..."

Đàm Viên Sơ lời buông tay , nhưng lòng bàn tay như vô tình lướt qua mắt cá chân nàng.

Vân Tự trợn tròn mắt hạnh.

Đàm Viên Sơ lúc mới chậm rãi : "Không nàng hỏi đến đây ?"

"Nghe Tu Dung nương nương đích cảm tạ , đáng tiếc thể bất tiện, đành tự đến xem, Tu Dung nương nương định cảm tạ như thế nào đây?"

Hắn một tay ôm eo nàng, giọng điệu dường như bâng quơ.

Vân Tự nghẹn lời.

Chẳng đó chỉ là một câu khách sáo xã giao thôi ?

Hơn nữa, nào ai tặng quà xong đích chạy đến đòi tạ lễ chứ?

Vân Tự thầm mắng trong lòng, nhưng ngọc bội cổ áp da thịt, tỏa ấm, Vân Tự chỉ thể ai oán : " thần tạ ơn như thế nào?"

Lúc đến đưa ngọc bội, Đàm Viên Sơ thật sự nghĩ gì cả, nhưng khi nữ tử dùng ánh mắt ai oán , bỗng nhiên nảy sinh ý nghĩ.

Ánh mắt dừng một lát, cúi xuống khẽ bên tai nàng hai câu.

Vân Tự bỗng nhiên đỏ mặt.

Loading...