Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 24
Cập nhật lúc: 2024-11-22 15:36:04
Lượt xem: 106
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hồ sen bao quanh bởi lan can, gió nhẹ thổi qua lay động một lọn tóc đen của Lư tài nhân. Nàng tựa lan can, phía là trăm hoa đua nở toát lên vẻ phong tư yểu điệu. Nàng mỉm với Đàm Viên Sơ, nhanh nhẹn bước về phía :
“Hoàng Thượng thường đến đây ?”
Đàm Viên Sơ gật đầu, xoay bước lên lầu các.
Lư tài nhân chút bực bội vì sự lạnh nhạt của , rõ ràng là bảo nàng bồi giá, mà tỏ thờ ơ.
Lư tài nhân bĩu môi, ở trong phủ từng chịu uất ức như , cung bao lâu mà đổi.
Có chạm nàng từ phía , nàng lập tức tỉnh táo , hít sâu một , vẻ mặt lấy bình tĩnh nhẹ nhàng bước theo lên lầu, thanh âm nũng nịu trách móc:
“Hoàng Thượng cũng chờ tần .”
Trước khi nàng cung, mẫu dặn dò, thái độ với Hoàng Thượng cung kính, nhưng cũng cần quá khép nép, dù nàng cũng cung nô tài, là bên gối, đối với Hoàng Thượng cũng như tình lang, ngày thường ở nhà nũng thế nào thì cứ dùng thái độ ôn nhu đó với Hoàng Thượng là .
Lư tài nhân cảm thấy mẫu đúng, nàng bĩu môi, đôi mắt hàm chứa ý trách móc, nàng cố ý sát Hoàng Thượng, ngón tay kéo tay áo Đàm Viên Sơ.
Hứa Thuận Phúc mắt mũi, mũi tim, hé răng nửa lời, chỉ lén liếc Vân Tự cô nương.
Suýt chút nữa thì bật tiếng.
Xem , vị tổ tông căn bản trong.
Lầu các ngắm cảnh che bởi rèm lụa, là nơi lý tưởng để "tranh thủ thời gian", nhưng lầu lớn lắm, bên trong chỉ đặt một chiếc trường kỷ và cái bàn, nhiều . Cung nữ ngự tiền khi dâng xong đều bên ngoài, chỉ Hứa Thuận Phúc theo trong.
Hứa Thuận Phúc rõ nguyên nhân.
Hôm nay Hoàng Thượng đến hậu cung, để ngắm hoa mà là định đến cung Trường Xuân Cung thăm Dung chiêu nghi.
Dung chiêu nghi luôn sủng ái, một công chúa, thường thì một tháng Hoàng Thượng đến thăm Dung chiêu nghi vài . Từ khi tân phi cung, đây là đầu tiên Hoàng Thượng hơn một tháng ghé qua cung Trường Xuân.
Chỉ là đường ai đó chậm trễ hành trình.
Về phần Hoàng Thượng thực sự bồi giá là ai, Hứa Thuận Phúc đáy lòng ẩn ẩn chút suy đoán, nhưng dám chắc chắn.
Dù cảnh tượng , Hoàng Thượng và Lư tài nhân đang trò chuyện, thỉnh thoảng truyền đến tiếng ngượng ngùng của Lư tài nhân, Hoàng Thượng cũng Vân Tự cô nương lấy một cái.
Hứa Thuận Phúc thầm lắc đầu, thật khó hiểu.
Ngoài rèm lụa Vân Tự cung kính, tiếng bên trong khiến nàng lay động.
Khi lựa chọn con đường , nàng nghĩ kỹ tất cả.
Hậu cung ba nghìn mỹ nữ, ai cũng mong Hoàng Thượng sủng hạnh, chỉ là như ý mà thôi.
Bên trong lầu, ánh mắt Đàm Viên Sơ dừng rèm lụa, mắt xuất hiện một bàn tay đang cầm bánh mơ chua, thanh âm nhẹ nhàng của Lư tài nhân truyền đến:
“Hoàng Thượng thử cái xem.”
Đàm Viên Sơ thu hồi ánh mắt, cúi đầu ăn thử, vị chua , nhưng Đàm Viên Sơ nhớ đến hôm qua, cảnh cắn bánh hoa quế đút cho , trong căn phòng cửa đóng kín mít, đôi chân thon dài trắng nõn quấn quanh hông , nàng ngẩng chiếc cổ thon dài như đang chờ thương xót.
Một chút ôn nhu biến mất còn tăm , Đàm Viên Sơ nuốt miếng điểm tâm, chằm chằm rèm lụa, vẫn im ở đó, một động tĩnh.
Đàm Viên Sơ bỗng nhiên "hừ" một tiếng, ý vị rõ, Lư tài nhân khó hiểu ngẩng đầu lên:
“Hoàng Thượng ? Không hợp khẩu vị ?”
Tuy hỏi như , nhưng Lư tài nhân ngờ Hoàng Thượng gật đầu: “ là hợp khẩu vị.”
Lư tài nhân cứng , chỉ cảm thấy Hoàng Thượng thật là cách chuyện.
Nàng khẽ bĩu môi, mùa hè nàng thích bánh mơ chua, khai vị giải khát, nhưng Hoàng Thượng thích, nàng cũng chỉ đành thích nữa.
DTV
Lư tài nhân đẩy bánh mơ chua sang một bên, với tay lấy món điểm tâm khác, :
“Hoàng Thượng thử cái
xem?”
Đàm Viên Sơ đẩy tay nàng : “Không cần.”
Lư tài nhân hất tay, điểm tâm vô tình rơi xuống đất, lăn ngoài, vượt qua rèm lụa dừng bên chân đang bên ngoài. Lư tài nhân khẽ cắn môi.
Đàm Viên Sơ dậy: “Trẫm còn đến thăm Dung chiêu nghi, nàng tự hồi cung .”
Lư tài nhân trực tiếp há hốc mồm, quên cả việc điểm tâm rơi xuống đất.
Trơ mắt Hoàng Thượng khỏi lầu, Lư tài nhân vẫn hồn , Hoàng Thượng để nàng ở đây, thăm Dung chiêu nghi?! Vân Tự cũng thấy lời Hoàng Thượng , nhịn ngẩng đầu lên, Hoàng Thượng thật là quan tâm đến cảm nhận của giai nhân.
lúc Đàm Viên Sơ khỏi rèm lụa, ánh mắt hai đột nhiên chạm .
Vân Tự vội vàng cụp mắt xuống.
Đàm Viên Sơ lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, lướt qua nàng như xa lạ hề dừng , chẳng ai hai hôm qua hãy còn mật.
Chờ của ngự tiền rời hết, Vân Tự xoay bước lầu, Lư tài nhân thấy tiếng động, nước mắt lập tức rơi xuống, nàng nức nở : "Thật quá đáng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-24.html.]
Gọi nàng đến thì đến, đuổi nàng thì , nàng còn đang tự đắc vì bồi giá, mà vứt bỏ như chiếc giày rách, Lư tài nhân dù vô tư đến cũng khỏi cảm thấy khó chịu.
Lư tài nhân vật trường kỷ lóc, Vân Tự quỳ xuống bên cạnh ôm lấy Lư tài nhân:
“Dưới đất lạnh, chủ tử dù khổ sở, cũng giữ gìn sức khỏe chứ.”
Một lúc lâu , Lư tài nhân mới dậy, nàng cắn răng: "Chuyện hôm nay sẽ xảy thứ hai.”
Lư tài nhân ở nhà là tiểu thư cưng chiều từ bé, từng coi thường, nhưng khi cung, vị phân thấp chỉ thể nhẫn nhịn. Nàng tưởng thể mượn Hoàng Thượng để chọc tức Dương tiệp dư, hôm nay mới nhận chẳng chút quan trọng nào trong lòng Hoàng Thượng, cảm giác , nàng tuyệt đối nếm trải thứ hai.
Chưa kịp trở về điện Hòa Nghi, tin tức Hoàng Thượng bỏ rơi Lư tài nhân để đến cung Trường Xuân lan truyền khắp hậu cung.
Vân Tự đầu tiên thấy Lư tài nhân nổi giận, ném chiếc ngọc như ý mà ngày thường nàng yêu thích xuống đất vỡ tan tành. Tụng Nhung kinh ngạc, sợ hãi dám tiến lên khuyên can.
Lư tài nhân để khác thấy bộ dạng thảm hại của , bực bội :
“Tất cả ngoài cho !”
Tụng Nhung từng thấy chủ tử như , nhất thời hoang mang, theo bản năng đầu Vân Tự.
Vân Tự lắc đầu với nàng , nàng vươn tay hiệu phía , nhanh, cung nhân trong điện đều lui ngoài, nhường gian cho Lư tài nhân.
Vừa ngoài, Tụng Nhung vội vàng hỏi: "Rốt cuộc xảy chuyện gì?”
Vân Tự tóm tắt tình hình: “Chủ tử đang buồn, lát nữa ngươi nhớ an ủi chủ tử.”
Tụng Nhung nghẹn lời, một lúc lâu, nàng mới thốt một câu: "Sao Hoàng Thượng đối xử với chủ tử như ?”
Không ai trả lời nàng , Vân Tự cũng cúi đầu im lặng. Sau đó nàng lên tiếng: “Ta lấy bữa trưa, ngươi ở trông điện.”
Tụng Nhung đầu đáp lời, cần Vân Tự nhắc nhở, nàng cũng sẽ chú ý đến tình hình trong điện.
*****
Ngự Thiện Phòng cách điện Hòa Nghi xa, chỉ là vòng một đoạn, qua cũng mất hai khắc. Vân Tự mặt trời đang cao, thở dài, chọn một con đường râm mát bước nhanh .
Vân Tự ngờ rằng, dù cẩn thận nhưng nàng vẫn gặp rắc rối.
“Người ở phía dừng .”
Vân Tự dừng bước, thanh âm phát từ phía , nàng liếc mắt , phía ai, tiếng bước chân phía dần đến gần, rõ ràng là đang với nàng.
Vân Tự lập tức dừng xoay , nhanh chóng thấy đang đến kiệu.
Nhận điều , Vân Tự vội vàng quỳ xuống, khoé mắt liếc về phía chiếc kiệu, khi rõ cung nữ bên cạnh, nàng khỏi sững sờ.
Nàng từng gặp vị cung nữ .
Suy nghĩ một chút, nàng thường theo Lư tài nhân thỉnh an, gần như gặp qua tất cả chủ tử trong cung, những kiệu ít nhất cũng là tần trở lên, trong hậu cung nàng chỉ gặp qua một vị chủ tử.
Vân Tự đoán phận đến, bèn cung kính hành lễ:
“Nô tỳ tham kiến Tĩnh phi nương nương.”
Kiệu dừng mặt nàng, rèm kiệu vén lên, khuôn mặt Tĩnh phi hiện , nàng rũ mắt xuống, kỹ thấy dung mạo nét giống Hoàng Thượng, nàng che miệng ho nhẹ một tiếng:
“Không ngờ trong cung nhận .”
Vân Tự nhất thời nên trả lời thế nào.
Phải rằng, Tĩnh phi nương nương là một sự tồn tại đặc biệt trong cung, nàng là cháu gái ruột của Thái Hậu nương nương, là nữ tử đầu tiên nạp hậu cung khi Hoàng Thượng đăng cơ, thông qua con đường tuyển tú, khi cung nàng là nhị phẩm phi.
Tĩnh phi nương nương vị phân cao nhưng vì Hoàng Thượng yêu thích, thậm chí một năm Hoàng Thượng cũng đến cung nàng mấy .
Trong những thỉnh an hàng ngày ở cung Khôn Ninh, chỉ Tĩnh phi nương nương phép vắng mặt, bởi vì ai cũng , sức khỏe Tĩnh phi nương nương , nàng thể cung là nhờ Thái Hậu nương nương ân điển, danh hiệu phi tần chỉ như lá cờ, nương tựa cung để dưỡng bệnh mà thôi. Trừ những lúc đến cung Từ Ninh chuyện với Thái Hậu nương nương, nàng gần như bao giờ xuất hiện trong cung.
Thậm chí, cung điện của nàng còn gần cung Từ Ninh nhất.
Tuy rằng hậu cung ai dám đối với nàng bất kính, thậm chí hoàng hậu nương nương cũng phần khoan dung với nàng , nhưng Tĩnh phi nương nương chẳng cho nàng đáp lời. Nàng bỗng nhiên lên tiếng:
“Ngươi ngẩng đầu lên.”
Giọng khinh nhu, phảng phất như một trận gió thoảng cũng thể thổi tan. Trong lòng Vân Tự căng thẳng, nhưng nào dám cãi lời, chậm rãi ngẩng đầu lên. Bốn phía dâm bụt nở rộ, đều là những mỹ nhân quen mặt trong cung, nhưng khi thấy rõ dung mạo nữ tử , vẫn khỏi chấn động.
Nàng mặc một áo váy màu xanh lơ, giống như các cung tì khác trong hậu cung, chỉ màu xanh lơ và hồng nhạt là hai loại váy trang phục. Y phục của nàng gì khác , chỉ là dung mạo quá mức xuất sắc. Mày lá liễu, mắt hạnh môi đỏ, má đào phấn mặt, cằm tiêm tế đầy đặn, hai má thoa một tầng phấn nhạt, khiến rõ là thêm sắc là che giấu điều gì.
Nàng chút khẩn trương, hàng mi run nhẹ, khiến cho sắc hoa dâm bụt tươi sáng phía cũng vẻ ảm đạm thất sắc.
Mọi thu vẻ kinh diễm mà hồn. Tĩnh phi cũng thất thần trong giây lát, tuy rằng khi thấy bóng dáng, nàng đoán là một mỹ nhân, nhưng vẫn ngờ nhan sắc đến nhường .
Tĩnh phi hồn, nét mặt bất an của nữ tử, nàng hỏi:
“Ngươi hầu hạ ở cung nào?”
Vân Tự nắm chặt khăn tay: “Nô tỳ là của điện Hòa Nghi.”
Một cung tì tiến đến gần Tĩnh phi nhỏ điều gì. Trong mắt Tĩnh phi hiện lên vẻ hiểu rõ, nàng mỉm , ngữ khí bình thản:
“Ngươi nguyện ý đến cung của hầu hạ ?”