Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 36

Cập nhật lúc: 2024-11-23 08:52:17
Lượt xem: 101

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên trong nội điện cung Trường Nhạc an tĩnh lạ thường.

Hoàng Hậu quen với tính khí thất thường của Hoàng thượng nên vẫn giữ nguyên sắc mặt, điềm nhiên ở vị trí chủ trì, chỉ đạo đại cục. Hứa Thuận Phúc cũng nhanh chóng điều một đội cấm quân canh giữ ở cửa, đồng thời triệu tập tất cả thái y đang đương trị ở Thái Y Viện tới, kiểm tra ngóc ngách trong cung Trường Nhạc.

Nhã Linh bên cạnh há hốc mồm kinh ngạc. Chủ tử nhà nàng trúng độc, lẽ nào Hoàng thượng đích ở đây điều tra hung thủ ? Nàng khỏi lo lắng bất an.

khổ sở nhất lúc ai khác chính là Lư tần. Nàng đang mang thai, tâm tư vốn nhạy cảm, nay thái độ của Hoàng thượng cho tổn thương, nước mắt cứ thế tuôn rơi, Vân Tự khuyên thế nào cũng .

Hoàng Hậu vốn tinh ý, sắc mặt Hoàng Thượng liền hiểu chuyện gì đang xảy . Thấy Lư tần lóc ầm ĩ, khỏi lạnh giọng quở trách:

“Khóc lóc om sòm như ích gì? Ngươi đang mang long thai trong , dù khổ sở cũng nghĩ cho đứa bé.”

Nói thẳng thì, lôi đình mưa móc đều là ân huệ của Hoàng Thượng, há thể để nàng ở đây lóc ủy mị, náo loạn cung quy? Lời lẽ nghiêm khắc khiến Lư tần run lên bần bật. Nàng ngây , bởi hoàng hậu giờ luôn ôn tồn với nàng , từng dùng ngữ khí nặng nề như .

Nỗi sợ hãi mơ hồ khiến tiếng của Lư tần đột nhiên im bặt. Nàng bất an nắm chặt cánh tay Vân Tự. Vân Tự khẽ nhíu mày, cúi đầu .

Thấy Lư tần im lặng, Hoàng Hậu mới sang hỏi Nhã Linh: "Nói nữa những việc Dương tiệp dư trong hai ngày nay.”

Nhã Linh dám giấu giếm, nhưng cũng chỉ lặp những lời lúc , thêm bớt nửa chữ.

Hoàng Hậu liếc đồng hồ cát trong điện, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi cung Trường Nhạc vẫn bình thường, gì khác lạ?”

Nhã Linh cứng họng. là nàng như , nhưng giờ sợ hãi cúi đầu, che giấu thần sắc trong mắt.

Tất cả cung nhân trong cung Trường Nhạc đều đưa điện. Hứa Thuận Phúc dẫn tra hỏi từng . Có một cung nữ khi Hứa Thuận Phúc và Nhã Linh thuật sự việc, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.

Hứa Thuận Phúc thấy , lập tức hỏi: "Ngươi cái gì?”

Nhã Linh thấy động tĩnh liền đầu , đột nhiên lên tiếng: “Các món ăn của chủ tử đều do Đậu Đỏ đến Ngự Thiện Phòng lấy.”

Đậu Đỏ liền quỳ sụp xuống đất, mặt mày trắng bệch:

“Nô tỳ tuyệt đối dám hãm hại chủ tử ạ!”

Nhã Linh bực tức quát: “Vậy ngươi chột cái gì?!”

Đậu Đỏ vội vàng lắc đầu, biện giải: "Nô tỳ ! Nô tỳ chỉ là nhớ một chuyện. Hôm qua chủ tử dùng canh bồ câu non hầm củ sen, nhưng khi nô tỳ đến Ngự Thiện Phòng truyền thiện thì Tụng Nhung ở điện Hòa Nghi Lư tần nương nương cũng dùng món canh , nô tỳ nhường cho nàng . Nô tỳ đương nhiên nhường, cuối cùng cãi một trận với Tụng Nhung mới mang canh về .”

Vừa nhắc đến ba chữ “điện Hòa Nghi”, ánh mắt trong điện đều đổ dồn về phía Lư tần.

Lư tần vẫn hồn cú sốc , lập tức phản bác: “Nói hươu vượn! Ta khi nào dùng canh bồ câu non?”

Nhã Linh để ý đến nàng , tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng:

“Nha đầu c.h.ế.t tiệt , hôm qua lúc về !”

Đậu Đỏ sợ hãi đến rơi nước mắt: “Nô tỳ nghĩ nhiều một chuyện bằng bớt một chuyện, nên mới dám .”

Hai một hỏi một đáp, Vân Tự bỗng nhiên hiểu điều gì đó. Nàng nhớ đến chuyện Lư tần từng , tra trong phòng Tụng Nhung vàng bạc châu báu rõ nguồn gốc.

Lúc đó, Lư tần cho rằng mua chuộc Tụng Nhung hãm hại đứa bé trong bụng nàng . lẽ Lư tần đoán sai, mục tiêu của đối phương căn bản đứa bé, mà là hãm hại nàng .

Lư tần tức giận đến mức nên lời, còn định gì đó thì Hoàng Hậu cắt ngang:

“Đến điện Hòa Nghi, mang tới đây.”

Vân Tự vội vàng kéo Lư tần , thấp giọng : “Chủ tử!”

Nghe Vân Tự gọi, Lư tần mới sực tỉnh nhớ đến những điểm khác thường ở Tụng Nhung. Nàng bàng hoàng nhận , việc Dương tiệp dư hôn mê hôm nay chính là một cái bẫy, nhắm nàng mà đặt.

Sắc mặt Lư tần trắng bệch.

Dung chiêu nghi dường như thấy vở kịch sắp kết thúc, nàng ngáp dài một cái, uể oải : "Thần mệt .”

Tụng Nhung nhanh chóng áp giải đến. Trong điện là chủ tử và nương nương, ngay cửa còn một hàng cấm quân canh giữ, trận thế khiến nàng sợ hãi. Tụng Nhung quỳ xuống đất, theo bản năng đầu chủ tử.

Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Lư tần, nàng ngẩn . kịp suy nghĩ gì thêm, nàng chạm ánh mắt của Lư tần. Tụng Nhung đột nhiên nhớ lý do đưa đến đây, vội vàng cúi đầu xuống, vẻ mặt chột .

ngay đó, Tụng Nhung cảm thấy ấm ức.

Ban đầu nàng đồng ý với Dương tiệp dư. Dương tiệp dư ép nàng trả lời ngay, mà chỉ với nàng một câu đầy ẩn ý:

“Chủ tử của ngươi coi ngươi là một nhà . Ngươi cứ về xem kỹ xem gì bất bên cạnh .”

Tụng Nhung tin, nhưng lời vẫn in sâu trong lòng nàng . Sau khi để ý, nàng quả nhiên phát hiện chủ tử chỉ cho theo dõi nàng , mà còn cho lén lút lục soát phòng nàng , cứ như thể phòng nàng như kẻ trộm !

Trước nàng còn trung thành tận tâm với chủ tử, bất mãn với Vân Tự cũng vì nể mặt chủ tử mà nhịn xuống, kết quả chủ tử đối xử với nàng như .

Tâm trạng Tụng Nhung tức giận bất an. Chủ tử xa lánh nàng , nàng còn chỗ dựa nào trong hậu cung , nhất định tìm một chỗ dựa mới. lúc , Dương tiệp dư đưa cành ô liu tới, Tụng Nhung thể nắm lấy?

Nàng quỳ mặt đất, sắc mặt trắng bệch. Có lẽ là tình cảnh dọa sợ, nàng luống cuống lắp bắp:

“Nô, nô tỳ……”

Ấp úng hồi lâu, nàng vẫn một câu chỉnh.

Đậu Đỏ lúc lên tiếng: “Khi Tụng Nhung tranh chấp với nô tỳ, ở Ngự Thiện Phòng đều thấy, bọn họ thể chứng cho nô tỳ.”

Tụng Nhung còn kịp phủ nhận chặn hết đường lui. Nàng đầu Lư tần như cầu cứu.

Lư tần cảm thấy lạnh toát cả , nàng dám tin Tụng Nhung.

Tụng Nhung bỗng nhiên dám thẳng mắt chủ tử.

Hoàng Hậu lạnh lùng : “Còn thật, lôi ngoài đánh.”

Tụng Nhung run rẩy, vội vàng mở miệng: "Nô tỳ đúng là tranh chấp với Đậu Đỏ, nhưng chuyện Dương tiệp dư trúng độc liên quan đến nô tỳ ạ!”

Hoàng Hậu về phía Đậu Đỏ: “Nàng chạm bát canh đó ?”

Đậu Đỏ chút do dự, gật đầu khẳng định:

“Có ạ! Nàng còn cố ý mở nắp xem.”

Tụng Nhung mặt mày trắng bệch, dù lời nào nhưng thần sắc thể hiện tất cả.

Vân Tự lạnh lùng quan sát, nàng Tụng Nhung đang toan tính điều gì, nhưng thể đoán nàng khác lừa gạt. Lư tần đang mang thai, cho dù vấp ngã thì vẫn còn đường lui, còn Tụng Nhung thì ?

DTV

Nàng tiếp tay cho Dương tiệp dư hạ độc, phản bội Lư tần, chắc chắn sẽ kết cục . Thật là ngu !

Vân Tự hờ hững thu hồi ánh mắt.

Hoàng Hậu sang Hứa Thuận Phúc: “Phiền Hứa công công đích đến điện Hòa Nghi một chuyến.”

Hứa Thuận Phúc cung kính khom :

“Nô tài tuân mệnh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-36.html.]

Dứt lời, Hứa Thuận Phúc dẫn theo một đám cung nhân rời .

Trong điện chìm tĩnh lặng. Khoảng nửa canh giờ , Hứa Thuận Phúc mới trở về, mang theo một gói thuốc và một ít châu báu, cung kính bẩm báo:

“Bẩm hoàng hậu nương nương, nô tài lục soát những thứ trong phòng của Tụng Nhung.”

Trên châu báu bất kỳ ký hiệu nào, rõ nguồn gốc từ . Gói thuốc thái y mang kiểm tra.

Hoàng Hậu châu báu trình lên, thản nhiên liếc Tụng Nhung, mới nhíu mày hỏi:

“Ngươi chỉ là một nô tài, lấy những thứ ?”

Tụng Nhung xụi lơ mặt đất, dường như cảm thấy thể xoay chuyển tình thế, nàng đành khai thật: “Là chủ tử ban thưởng cho nô tỳ.”

Lư tần đau giận, hận thể lột da nàng , ánh mắt oán độc Tụng Nhung:

“Tiện nhân! Ta tự nhận đối xử với ngươi tệ, tại ngươi hãm hại ?!”

Tụng Nhung dường như ngờ chủ tử , lắp bắp gọi: “Chủ tử……”

Nhã Linh hừ lạnh: “Lư tần đừng chối cãi nữa. Nếu trong lòng quỷ, tại ban thưởng cho Tụng Nhung những thứ quý giá như ?”

Lư tần bất lực phản bác: "Không !”

Hoàng Hậu vẫn đưa kết luận, cũng rõ tin tin lời Tụng Nhung, chỉ lặng lẽ chờ đợi kết quả kiểm tra của thái y. Không lâu , Tống thái y bẩm báo:

“Bẩm nương nương, đây đúng là độc dược mà Dương tiệp dư trúng .”

Nhân chứng vật chứng đều đủ, dường như thể kết án.

Dung chiêu nghi cúi đầu, thấy Dương tiệp dư đắc ý, nhưng cũng lười biện bạch cho Lư tần, nàng nũng nịu thúc giục: “Nương nương, kết quả rõ ràng, chúng thần thể lui xuống ạ?”

Hoàng Hậu bất đắc dĩ nàng , gì, chỉ dặn dò Hứa Thuận Phúc:

“Đi bẩm báo với Hoàng Thượng, xem Hoàng Thượng định xử lý như thế nào.”

Nếu là những phi tần khác thì Hoàng Hậu thể tự quyết định, nhưng Lư tần đang mang thai, Hoàng Hậu nhúng tay chuyện . Nhỡ đứa bé trong bụng Lư tần mệnh hệ gì, ai sẽ gánh trách nhiệm ?

Hứa Thuận Phúc hiểu rõ đạo lý , nhanh chóng lui ngoài.

Dung chiêu nghi khẽ bĩu môi, nàng liếc Lư tần, ánh mắt vô tình lướt qua một cái gì đó, bỗng nhiên khựng , một lúc lâu mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.

Lư tần ngây tại chỗ, nàng hiểu tại chuyện diễn dễ dàng như ?

Vân Tự lặng lẽ châu báu , nàng siết chặt khăn tay, do dự một lát cuối cùng vẫn cúi đầu gì.

Lư tần mới cung lâu, lẽ một chuyện nàng vẫn hiểu rõ, nếu cũng sẽ dễ dàng suy sụp như .

Châu báu trong cung và ngoài cung kiểu dáng khác .

Lư tần mới tiến cung đầy nửa năm, những món đồ đưa đến từ điện Trung Tỉnh đều ghi chép . Nàng cũng ban thưởng nhiều, chắc chắn sẽ loại châu báu để ban thưởng cho Tụng Nhung.

Lư tần điều , nhưng Hoàng Hậu thì thể nào .

Thế nhưng Hoàng Hậu gì, Dung chiêu nghi cũng một mực thúc giục Hoàng Hậu kết án. Rốt cuộc, một Lư tần đang mang thai còn đáng sợ hơn Dương tiệp dư nhiều.

Một nén nhang , Hứa Thuận Phúc mang đến kết luận của Hoàng thượng: "Giáng Lư tần xuống tài nhân, cấm túc nửa năm.”

Lư tần ngã quỵ xuống đất, nàng ngây dại. Vị phân lên lên xuống xuống, ngờ cuối cùng nàng trở về điểm xuất phát?

Không ai đồng tình với nàng , Hoàng Hậu chỉ dặn dò một câu: “Chăm sóc cho Dương tiệp dư.”

Vất vả hồi lâu, Hoàng Hậu cũng chút mệt mỏi, nàng Lư tài nhân thở dài:

“Đưa Lư tài nhân về.”

Lư tài nhân bất kỳ phản ứng nào. Vân Tự đỡ nàng dậy nhưng . Hứa Thuận Phúc thấy , liền sai đưa Lư tài nhân về.

Cung Trường Nhạc nhanh chóng yên tĩnh trở . Hà mỹ nhân vẫn ở , khi kết quả, nàng mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Lập trường của nàng rõ ràng. Khi thỉnh an, nàng ít đắc tội Lư tài nhân để lấy lòng Dương tiệp dư. Vì , nàng sợ Lư tài nhân đắc thế. Giờ đây, vị phân của Lư tài nhân thấp hơn nàng , nàng cũng cần lo lắng đề phòng nữa.

*****

Trở về cung Khôn Ninh, Hoàng Hậu tắm rửa sạch sẽ giường, đưa tay xoa bóp vai. Bách Chi quỳ gối giường, nhẹ nhàng ấn huyệt cho nàng .

Hoàng Hậu thả lỏng , nét mặt giãn .

Bách Chi liếc sắc mặt nương nương, trò chuyện: “Lư tài nhân thật xui xẻo.”

Hoàng Hậu vẫn nhắm mắt, chỉ khẽ “ừ” một tiếng, thản nhiên : "Chỉ thể trách nàng ngu xuẩn.”

Cách của Dương tiệp dư hề cao minh, thậm chí còn nhiều sơ hở, Hoàng Hậu thể , nhưng nàng nghĩa vụ gì giúp Lư tài nhân?

Một lúc lâu , Hoàng Hậu mới chậm rãi : "Trong những phi tần mới tiến cung , chỉ phận của nàng nhất. Liên tục thăng vị, còn mang thai, trưởng cũng Hoàng Thượng trọng dụng, nắm trong tay một bộ bài như đánh cho tan nát.”

Ngay cả Hoàng Hậu cũng thấy tiếc cho nàng .

“Hoàng Thượng dù cũng quan tâm đến đứa bé trong bụng nàng , nếu chỉ cấm túc. Với tính tình của nàng , chỉ cần đắc thế một chút là tha cho ai, quá mức phô trương, trong cung ắt nàng mắt. Hiện giờ cấm túc, ai thăm hỏi, cũng tránh khác quấy rầy nàng dưỡng thai.”

Bách Chi gật đầu: “Quả nhiên nương nương thấu chuyện.”

Hoàng Hậu khẽ liếc xéo, xoay , chỉ bên vai . Bách Chi vội đổi chỗ ấn huyệt, hoàng hậu mới tiếp tục :

“Bản cung thấu thì ích gì? Hoàng Thượng một phen khổ tâm, cũng để đương sự tự nhận mới .”

với đầu óc của Lư tài nhân, nếu thật sự hiểu chuyện thì chọc giận Hoàng thượng.

Bách Chi che miệng , một lát nàng hạ giọng: “Lư tài nhân giáng vị, cho dù Hoàng Thượng cấm túc nàng , e rằng cũng khó ngăn những kẻ ý đồ .”

Làm mà ngăn ?

Bách Chi hỏi: “Nương nương, chúng cần ?”

Hoàng Hậu lúc mới chịu mở mắt, thản nhiên liếc Bách Chi:

“Ngươi gấp cái gì? Người mất con thất sủng bản cung. Cho dù nàng thật sự sinh hạ hoàng tử, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến bản cung.”

Bách Chi im bặt, nhưng ngay đó bất mãn phản bác: “Nương nương sủng?”

Trong cả hậu cung , ai thể sánh vị trí của nương nương trong lòng Hoàng Thượng?

Hoàng Hậu tranh luận với nàng , nhắm mắt , trầm giọng :

“Bản cung chỉ mong hậu cung trăm hoa đua nở.”

Bách Chi cứng họng. Trong điện nhất thời yên tĩnh trở . Một lúc lâu , thanh âm ôn hòa của hoàng hậu mới vang lên: “Dặn dò phía cẩn thận hầu hạ, chậm trễ với điện Hòa Nghi.”

“Nương nương yên tâm, nô tỳ sẽ phân phó.”

Loading...