Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 60
Cập nhật lúc: 2024-11-23 08:53:00
Lượt xem: 91
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày đó, nàng hỏi Đàm Viên Sơ ở chỗ nàng , kỳ thực lúc đó là nàng .
Nàng luôn mong chuyện đừng tùy tiện như .
Nếu nàng tùy tiện, Đàm Viên Sơ chỉ càng xem nàng hèn hạ hơn mà thôi.
Lúc đó Đàm Viên Sơ lẽ cũng cảm thấy khí gượng gạo, cuối cùng vẫn chạm nàng, chỉ gõ nhẹ lên eo nàng, mang theo chút ý tứ ám .
Vân Tự dường như hiểu, dường như hiểu, thậm chí nàng còn cố ý lấy cớ Hứa Thuận Phúc gọi trốn về sương phòng, cũng Đàm Viên Sơ , nên hôm mới hỏi nàng .
Sau đó, Đàm Viên Sơ nhắc chuyện nữa, nhưng luôn cách khiến nàng thoải mái.
Như lúc đây, hai chân nàng nắm chặt, xiêm y nửa cởi đến khuỷu tay, vốn là cử chỉ mật nhưng cố tình chạm nàng. Dù trong điện một bóng , dù ngoài ánh trăng sáng tỏ, dù ánh nến sắp tàn lay động tạo nên vẻ kiều diễm, vẫn chỉ lướt nhẹ qua như chuồn chuồn lướt nước, mang đến cảm giác tê dại ngứa ngáy dứt, khiến Vân Tự trong lòng nhịn bật tiếng nức nở.
Đàm Viên Sơ vẫn mang vẻ mặt lãnh đạm, đôi mắt rũ xuống như bóng đêm ngoài nhuộm màu u ám, thậm chí còn dùng ngữ khí chậm rãi mà :
"Khóc cái gì?"
Nhẹ nhàng như thể chẳng gì cả.
Hắn nghiêng đầu, vẻ hiểu vì nàng khó chiều như : "Không trẫm chạm ngươi ?"
Bị chọc tức, Vân Tự bỗng nghiêng đầu cắn lên cổ , là cắn, chi bằng là mơn trớn. Nàng rốt cuộc dám mạnh tay, mắt bỗng cứng đờ, thanh âm khàn , mang theo chút ý khuyên nhủ:
"Vân Tự, buông ."
Vân Tự khịt mũi, thương lượng với : "Người, buông ... Nô tỳ..."
Nàng năng cung kính mà dám cắn , là vô lễ nhưng lúc còn nhớ rõ xưng hô tôn ti.
Đàm Viên Sơ nàng chọc cho bật thành tiếng: "Vân Tự, trẫm thương lượng với ngươi."
Vân Tự vùi mặt lòng , thấy rõ thần sắc của , chỉ thấy giọng dần trở nên nguy hiểm: "Buông ."
Cơ thể Vân Tự khẽ run lên, nàng bỗng nhiên mất ý thức, chỉ nhớ rõ lắc đầu khịt mũi, nước mắt rơi lã chã.
Đàm Viên Sơ chống cằm lên đỉnh đầu nàng hồi lâu, mu bàn tay nổi rõ gân xanh, thái dương dường như cũng giật giật, một lúc :
"Được."
Vân Tự vẫn còn run rẩy, nàng lấy chút lý trí, phát hiện Đàm Viên Sơ buông tay, nàng cắn môi kìm nén âm thanh nghẹn khuất, đầu , nước mắt vẫn ngừng rơi.
Đàm Viên Sơ dậy, Vân Tự thì như bông hoa tàn úa trường kỷ.
Đàm Viên Sơ gương đồng, cổ in hằn dấu răng hồng hồng nhàn nhạt, đau, chỉ toát lên vẻ ái kiều diễm.
Đàm Viên Sơ cầm ấm lên, dùng nước rửa tay, xương ngón tay rõ ràng, thon dài thật .
Vào những lúc cần thiết cũng hữu dụng.
Vân Tự thấy tiếng nước chảy, vùi đầu tấm thảm nhung, nhịn gọi:
"Hoàng Thượng!"
Ánh mắt Đàm Viên Sơ sâu thẳm, nhưng lạnh lùng: "Gọi cái gì?"
Nói là tra tấn, ai ngờ hầu hạ , kết quả cắn, cắn còn kêu.
Hắn liếc ngón tay còn dính chút nước, bỗng nhiên nhếch môi , thong thả ung dung : "Nói , đây vẫn là ngươi dạy trẫm."
Vân Tự bỗng cứng đờ, nàng chợt nhớ tới cuộc đối thoại với Đàm Viên Sơ ở hành lang điện Hòa Nghi năm xưa, nàng lập tức dám lời nào.
buông tha nàng, Đàm Viên Sơ chậm rãi : "Thật là thụ giáo."
Cả Vân Tự căng thẳng, khi nàng ngẩng đầu lên, từ gương đồng thấy bộ dạng chính , tóc đen rối tung xõa xuống vai, khóe mắt ửng đỏ, ngay cả xương quai xanh cũng ẩn hiện một mạt hồng thể che giấu, xiêm y xộc xệch treo khuỷu tay, xuân sắc nửa vời.
Vân Tự dám kỹ, nàng cúi đầu sửa sang xiêm y, vạt áo khép che cảnh xuân bên trong.
Đàm Viên Sơ lạnh nhạt thờ ơ, trong lòng chút buồn bực, thật hiểu đang nghĩ gì, dã tâm nhưng lá gan?
Nàng đến điện Dưỡng Tâm bao lâu ? Thật sự định nô tài cả đời ?
Hắn trường kỷ, lạnh lùng nữ tử xem nàng định gì tiếp theo, nếu nàng thật sự xoay bỏ , Đàm Viên Sơ quyết định sẽ lạnh nhạt với nàng.
Ban đầu rõ ràng là nàng chủ động, gì mà cứ vội vàng?
ý nghĩ đến khi nữ tử xổm xuống nhặt chiếc vòng bạc đeo lên cổ tay thì đột nhiên dừng , sắc mặt Đàm Viên Sơ tối sầm: "Ngươi nhất định đeo chiếc vòng đó?"
DTV
Kỳ thực trong lòng thể đoán ý nghĩa của việc nàng đeo chiếc vòng bạc , nhưng Đàm Viên Sơ thèm để ý.
Hậu cung nhiều thứ , so với những phi tần mưu đồ tiền đồ cho thế tộc, một ít trang sức chẳng là gì.
Vân Tự ngẩn , đó mới hiểu đang gì. Nàng mím môi , thấp giọng:
"Nô tỳ chỉ là một nô tài, nếu chủ tử ban thưởng, cũng chỉ thể đeo thứ ."
Đàm Viên Sơ xác nhận ý ám chỉ trong lời nàng, nhưng thuận theo ý nàng mà lãnh đạm hỏi: "Ngươi cung ba năm, một món đồ cũng ?"
Cung nữ bên cạnh các phi tần trong hậu cung cũng ai keo kiệt như nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-60.html.]
Vân Tự tái mặt, Đàm Viên Sơ nhíu mày, nàng giở trò gì, kết quả thấy nàng nhỏ giọng :
"Lư tài nhân từng thưởng cho nô tỳ một chiếc vòng ngọc, nhưng nô tỳ sợ thấy vật thương tâm, khi rời khỏi điện Hòa Nghi mang theo."
Trong điện bỗng chốc tĩnh lặng.
Đàm Viên Sơ đưa mắt nàng, điều duy nhất hiểu là nữ tử rốt cuộc thật lòng với Lư tài nhân , nhưng nhớ tới ngày đó nàng mở mắt thấy t.h.i t.h.ể Lư tài nhân, sắc mặt lập tức trắng bệch, thậm chí tiếc đập đầu đến chảy m.á.u cũng đòi công đạo cho Lư tài nhân, Đàm Viên Sơ liền gạt bỏ nghi ngờ.
Nữ tử thật mâu thuẫn.
ngoài chuyện của hai họ, thật sự từng thấy nàng đối xử bất trung với Lư tài nhân.
Ít ai nghĩ về sự bất kham của chính , rõ ràng Vân Tự lén lút dan díu với chính là sự bất trung lớn nhất với Lư tài nhân, nhưng Đàm Viên Sơ luôn cố tình bỏ qua điểm .
Đàm Viên Sơ nhắc chuyện chiếc vòng bạc nữa, chỉ ngắn gọn:
"Vứt ."
Vân Tự mở to đôi mắt hạnh, nàng nhỏ giọng như đang cầu xin cho chiếc vòng: "Hoàng Thượng..."
Đàm Viên Sơ khẽ , lạnh nhạt: "Bây giờ ngươi vứt nó , ngày mai trẫm sẽ cho Hứa Thuận Phúc đưa đến một đôi mới, nếu luyến tiếc, cứ coi như trẫm gì."
Vân Tự nghẹn lời đến đỏ mặt. Nàng xác định, Đàm Viên Sơ cố ý.
Hắn rõ ràng thấu tâm tư nàng, cố tình vạch trần, thậm chí cố ý để nàng tự lựa chọn. Như thể đang rõ ràng "Trẫm sớm thấu ngươi ái mộ hư vinh".
Vân Tự cắn môi, đôi mắt hạnh ngấn lệ, ai mà thừa nhận sự bất kham của chính , xem như kẻ vẫy đuôi xin ăn. Một lúc lâu , nàng cúi đầu tháo chiếc vòng bạc .
Đàm Viên Sơ nàng tháo vòng, cổ tay trắng nõn trơn bóng, rốt cuộc còn gì vướng mắt.
Hắn định lên tiếng, nào ngờ một giọt nước mắt bỗng rơi xuống má nữ tử mặt. Khác với tiếng rấm rứt , giọt lệ rơi xuống một tiếng động, nặng nề rơi mặt đất.
Trong ánh nến le lói, nữ tử bên trường kỷ, nàng rơi lệ, ngẩng đầu lên, nước mắt theo cằm trượt xuống. Hai còn mật khăng khít, nháy mắt kéo xa cách.
Đàm Viên Sơ khựng , đáy mắt thoáng chốc lạnh lùng, dục niệm và động tình trong lòng đều tan biến còn một mảnh.
Hắn trầm mặc hồi lâu, hôm nay thứ hai hỏi: "Khóc cái gì?"
Đàm Viên Sơ nghĩ đến nhiều câu trả lời, ngờ nữ tử chỉ đó, nhỏ giọng : "Nô tỳ sợ hãi..."
Vạt áo nàng còn chút nếp nhăn, hiện tại nước mắt ướt đẫm.
"Nô tỳ sợ hãi, sợ Hoàng Thượng cảm thấy nô tỳ lòng tham đáy, sợ Hoàng Thượng sẽ chê nô tỳ... Sau đó còn thích nô tỳ nữa, nô tỳ sẽ chẳng còn gì..."
Lời nàng đứt quãng, xen lẫn tiếng nức nở như thể thật sự đau khổ đến tột cùng.
Đàm Viên Sơ rũ mắt nàng, nàng rơi lệ, nàng đến đáng thương, nên tin nàng .
Nàng luôn như , khiến phân biệt lời nàng là thật giả.
khi thấy câu "Hắn còn thích nàng nữa, nàng sẽ chẳng còn gì", cảm thấy cả.
Trong điện yên tĩnh, Đàm Viên Sơ im lặng hồi lâu.
Hắn nghĩ, bức nàng sự thật, thật sự là một chuyện khó xử với nàng ?
Đàm Viên Sơ cảm thấy , nhưng nàng thương tâm như , mặc bộ y phục nhăn nhúm bên trường kỷ nơi hai mật.
Không qua bao lâu, Đàm Viên Sơ rốt cuộc mở miệng:
"Ngươi cảm thấy trẫm đang chê ngươi?"
Vân Tự , chỉ khẽ nức nở.
Nàng nào quan tâm Đàm Viên Sơ đang chê nàng , nàng chỉ thể cứ tiếp tục như , nếu một khi hình thành thói quen thì ?
Nàng Đàm Viên Sơ ngừng nhớ đến nàng, còn yêu thương trân trọng nàng, như ngay từ đầu, bất luận chuyện nhỏ nhặt nào, nàng cũng thể chút sơ suất.
Nàng , nhưng Đàm Viên Sơ câu trả lời.
Một lúc , vươn tay về phía nàng, lãnh đạm : "Lại đây."
Vân Tự ngẩng đôi mắt hạnh đỏ hoe ướt át, Đàm Viên Sơ hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi bước về phía , cuối cùng, nàng dừng mặt .
Trong điện đốt hương trầm, nhưng Đàm Viên Sơ ngửi thấy mùi hương cao thoang thoảng nàng, từ từ tỏa một cách bí ẩn.
Nàng quá gần , Đàm Viên Sơ chỉ cần cúi mặt xuống là hai gần như chạm mũi, khí dường như chút hỗn loạn. Đàm Viên Sơ cũng che giấu, một tay ôm lấy eo Vân Tự kéo nàng lòng.
Nụ hôn rơi xuống gần như ngay lập tức.
Hắn hôn mãnh liệt, đó chậm rãi dịu dàng hơn.
Hồi lâu, Vân Tự nhịn nắm chặt vạt áo , bỗng nhiên ngừng .
Vân Tự thấy nhàn nhạt : "Trẫm đang khuyên ngươi, gì thì cứ thẳng, đừng giở trò."
Trừ phi nàng thể chắc chắn cả đời cũng .
Chứ như lời nàng : đang chê nàng.