Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 72
Cập nhật lúc: 2024-11-23 09:14:00
Lượt xem: 105
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đàm Viên Sơ khẽ nhíu mày, thanh âm bình tĩnh, chậm rãi mà chắc chắn:
"Bọn họ dám ."
Nàng rốt cuộc cũng chịu ngẩng đôi mắt hạnh long lanh nước mắt . Đôi mắt ửng đỏ, khiến Đàm Viên Sơ bất giác nhớ đến lúc nàng giãy giụa phản kháng trong lòng bàn tay , nóng bỏng như lửa. Nàng cắn chặt môi, nước mắt nhịn rơi xuống, đôi mắt hạnh cũng ửng đỏ đáng thương.
Nàng : "Nô tỳ sợ hãi..."
Đàm Viên Sơ khẽ , thấu nàng, đưa tay lên trán nàng thong thả : "Vân Tự, thu hồi tâm tư của ngươi ."
Đừng nhân cơ hội mà đòi hỏi vị phân.
Nàng luôn như , bảy phần thật ba phần giả, khiến để ý liền trúng kế nàng.
Vân Tự đột nhiên im bặt, mím môi, nước mắt như chực trào . Đàm Viên Sơ chậm rãi lau nước mắt cho nàng, :
"Ít nhất hiện giờ ."
Vân Tự theo bản năng hỏi: "Vậy khi nào thì ?"
Đàm Viên Sơ gì, chỉ dựa thành kiệu nàng với vẻ mặt khó đoán.
Vẻ xuân tình mặt nàng còn tan, bắt đầu nghĩ đến những chuyện . Đàm Viên Sơ thấy nàng đáng thương, chỉ cảm thấy tay vẫn còn quá nhẹ.
Lần lẽ nên che mắt nàng , để khỏi động lòng vì đôi mắt hạnh .
Loan giá rốt cuộc dừng ở điện Dưỡng Tâm. Có cả mềm nhũn, khác bế xuống khỏi loan giá. Nàng vùi đầu lòng Đàm Viên Sơ, hận thể đem chính giấu ...
Cung nhân điện Dưỡng Tâm trố mắt cảnh , nhận sự khác biệt của Hoàng thượng đối với Vân Tự.
Một ánh mắt lạnh lẽo quét qua khiến toát mồ hôi lạnh, vội vàng cúi đầu dám thẳng, sợ thấy những thứ nên thấy.
Vân Tự đưa điện Dưỡng Tâm. Nàng mệt mỏi rã rời, còn sức lực về phòng . Nàng dám gặp ai nên vùi trong chăn gấm. Nghe thấy tiếng Đàm Viên Sơ sai mang nước đến, lẽ vì cơ thể thả lỏng , một cơn buồn ngủ ập đến.
Trong cơn mơ màng, Vân Tự dường như thấy Đàm Viên Sơ gọi nàng. Nàng trả lời , chỉ đó xung quanh yên tĩnh.
Nàng ngủ một giấc ngon lành.
Giường đệm trong điện Dưỡng Tâm mềm mại, chăn đắp mỏng nhẹ. Gương mặt nữ tử áp gối, nàng thở nhẹ nhàng, mặt còn vương chút nước mắt. Trâm bạc rơi xuống giường, mái tóc đen xõa tung, yên tĩnh trở .
Đàm Viên Sơ nàng hồi lâu, thấy Hứa Thuận Phúc , liền đưa tay hiệu cho im lặng.
Hắn gọi nàng nữa, nhận lấy khăn ướt từ Thu Viện, nhẹ nhàng lau mặt cho nàng. Động tác chút vụng về, tính là ôn nhu, nhưng khiến cung nhân trong điện kinh hãi cúi đầu, dám nhiều.
Một khắc .
Trong điện Dưỡng Tâm, Đàm Viên Sơ ghế dựa, tay xoay xoay chiếc trâm bạc nhặt giường, nhàn nhạt hỏi: "Tìm ?"
Hắn xoay trâm bạc Hứa Thuận Phúc, đương nhiên nhớ rõ lời hứa với nữ tử hôm nay.
Hứa Thuận Phúc cúi đầu, vẻ mặt chút khó : "Tìm ."
Đàm Viên Sơ chút tò mò: "Tìm thấy ở ?"
"Dưới gầm giường của Vân Tự cô nương." Hứa Thuận Phúc khổ. Hắn quả thật lục tung cả điện Dưỡng Tâm, nhưng chỉ là để bầm báo kết quả công việc. Trên thực tế, tập trung điều tra phòng của Vân Tự cô nương.
Vân Tự cô nương cả ngày đều ở trong điện Dưỡng Tâm, ít khi ngoài cung, hoặc là chỉ theo thánh giá.
Nàng cơ hội để quên trâm ngọc ở nơi khác, mà Hứa Thuận Phúc cũng tin tưởng trong điện Dưỡng Tâm kẻ ngốc nào dám ăn trộm đồ ngự tứ.
Bị bắt thì mất mạng là còn nhẹ.
Lục tung phòng Vân Tự cô nương mà thấy, Hứa Thuận Phúc do dự một chút, sai nhấc giường của Vân Tự cô nương lên, quả nhiên tìm thấy trâm ngọc trong góc giường.
Tuy rằng vì ở đó, nhưng ít trâm ngọc là thể bầm báo kết quả công việc.
Nói xong, Hứa Thuận Phúc dâng trâm ngọc lên.
Đàm Viên Sơ nhận lấy. Trâm ngọc Hứa Thuận Phúc lau sạch sẽ, dính một hạt bụi.
Chuyện đáng lẽ nên kết thúc, nhưng Hứa Thuận Phúc vẻ thôi, do dự.
Đàm Viên Sơ liếc một cái, thản nhiên : "Muốn gì thì ."
Hương thơm thoang thoảng trong điện là hương an thần. Thấy nữ tử ngủ say, Đàm Viên Sơ cố ý sai đốt lên, làn hương lượn lờ khiến gian thêm yên tĩnh.
Hứa Thuận Phúc cúi đầu trong gian yên tĩnh :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-72.html.]
"Nô tài tìm thấy một ít đồ vật trong phòng của Thường Đức Nghĩa."
Hắn ấp úng chút khó mở miệng, len lén liếc sắc mặt Đàm Viên Sơ. Thấy , Đàm Viên Sơ nhướng mày "Ừ" một tiếng, hiệu cho tiếp tục.
Hứa Thuận Phúc vẫn tiếp, sai mang đồ vật lên.
Một cái khay phủ miếng vải đen, thấy bên trong là gì, thần thần bí bí. Đàm Viên Sơ nheo mắt, hiệu cho vén miếng vải đen lên.
Chờ thấy rõ thứ khay, thần sắc trong mắt Đàm Viên Sơ lạnh xuống, khí áp trong điện bỗng chốc hạ thấp, tràn ngập khí đáng sợ bất an. Hứa Thuận Phúc cùng đám cung nhân "bịch" một tiếng đồng loạt quỳ xuống.
Trên khay bày la liệt mấy thứ linh tinh, đồ vật bằng ngọc, xí. Thu hút sự chú ý của Đàm Viên Sơ là một bức chân dung.
Chỉ vài nét bút đơn giản phác họa hình dáng, tuy thể hiện phong tình của nữ tử, nhưng ngũ quan bức họa, Đàm Viên Sơ vẫn nhận chân dung là ai. Trên bức họa còn vương vài giọt nước b.ắ.n lên, thấy điểm , sắc mặt Đàm Viên Sơ lạnh xuống.
Trên trán Hứa Thuận Phúc lấm tấm mồ hôi lạnh. Lúc phát hiện những thứ trong phòng Thường Đức Nghĩa, Hứa Thuận Phúc cũng cảm thấy Thường Đức Nghĩa điên .
Ai cũng dám động ? Ai cũng dám mơ tưởng?
Gã sống an nhàn quá lâu , ngay cả của Hoàng Thượng cũng dám tơ tưởng, e là chữ "chết" như thế nào!
Chữ sắc đầu một cây đao, thế mà gã dám cả gan chuyện .
Mâu thuẫn giữa Hứa Thuận Phúc và Thường Đức Nghĩa lớn, nhưng dù cũng là mơ ước vị trí của . Nắm nhược điểm của Thường Đức Nghĩa, Hứa Thuận Phúc ngại dâng lên, loại bỏ một phiền phức cho .
Nghĩ đến đây, Hứa Thuận Phúc còn cảm ơn Vân Tự cô nương.
Nếu nàng, e rằng dễ dàng giải quyết Thường Đức Nghĩa như .
DTV
Trong điện chìm tĩnh lặng, qua bao lâu, thanh âm lạnh lẽo của Đàm Viên Sơ vang vọng:
"Không để lộ ngoài, trẫm thấy nửa điểm phong phanh trong cung."
Hứa Thuận Phúc ngừng thở một nhịp, lập tức hiểu ý tứ của Hoàng Thượng.
Làm thế nào để trong cung thấy nửa điểm phong phanh? Đương nhiên là diệt trừ Thường Đức Nghĩa, chỉ gã c.h.ế.t mới hậu hoạn.
Nhìn thấy khay đồ , trong nháy mắt Đàm Viên Sơ nghĩ đến nhiều chuyện. Đây là đầu tiên ?
Không thể nào.
Nếu là đầu tiên, Thường Đức Nghĩa gan .
Trừ phi lén lút những chuyện to gan lớn mật từ lâu, tố giác, tích lũy ngày tháng mới thể nuôi dưỡng lá gan ngày càng lớn, đến mức dám tơ tưởng đến của .
Vì ai tố giác?
Đàm Viên Sơ hiểu chuyện đời, ánh mắt tối nhiều. Truy cứu đến cùng, là vì những quản thúc dám .
Mà Thường Đức Nghĩa thể những chuyện ác như , là nhờ dung túng.
Đàm Viên Sơ nghi ngờ đây là một vụ hãm hại, dù tận mắt thấy tâm tư đen tối của Thường Đức Nghĩa. Đàm Viên Sơ bỗng nhiên lạnh một tiếng, càng tức giận, cảm xúc càng lạnh nhạt, đáy mắt hiện lên vẻ băng lãnh.
Hứa Thuận Phúc cúi đầu, cùng đám cung nhân trong điện dám thở mạnh.
Đồ vật khay thiêu hủy.
Lúc Vân Tự ngủ say, trong điện Dưỡng Tâm lặng lẽ xảy một hồi biến cố.
Phía bắc điện Dưỡng Tâm là nơi ở của các tiểu thái giám hầu hạ trong điện. Thường Đức Nghĩa sống một một gian phòng. Ngày thường còn hai nô tài chạy chạy hầu hạ gã, nô tài đến vị trí của gã, kỳ thật cũng còn gì để cầu.
hôm nay, Thường Đức Nghĩa đang giường. Nếu là ngày thường, gã sớm sai Thu Viện đến hầu hạ, nhưng gần đây đầu gối gã đau, chút tâm tư cũng phai nhạt nhiều.
Gã đang ngủ say giường, bỗng nhiên cửa phòng phá tung. Thường Đức Nghĩa đang ngủ mơ màng, còn mở mắt định nổi giận.
Một ngọn đèn đột nhiên chiếu mắt gã, khiến gã giật tỉnh giấc. Sau đó gã liền thấy Hứa Thuận Phúc mặt cảm xúc đó.
Thường Đức Nghĩa kinh hãi, dậy:
"Công công gì?!"
Không ai trả lời gã. Hứa Thuận Phúc hiệu cho cung nhân, nhanh tiến lên đè Thường Đức Nghĩa . Thường Đức Nghĩa hoảng sợ, bịt miệng gã, gã ý thức điều gì, kinh hãi kêu lên:
"Hứa Thuận Phúc, ngươi gì! Ta cho ngươi , hầu hạ Hoàng Thượng nhiều năm, công lao cũng khổ lao! Ta gặp Hoàng Thượng!"
Gã hoảng sợ kêu gào, Hứa Thuận Phúc chọc , chậm rãi :
"E là ngươi gặp Hoàng Thượng ."
Thấy chút do dự, Thường Đức Nghĩa rốt cuộc sợ, gã giãy giụa ngừng hỏi: "Vì !? Ta phạm gì? Vì !"