Với dáng vẻ kẻ chiến thắng, cô  bước qua ,  siết chặt nắm đấm, sự tức giận điên cuồng thiêu đốt trong lồng n.g.ự.c gần như  nuốt chửng lấy lý trí của .
Cô  chính là chủ mưu, là kẻ gây   chuyện, là hung thủ thật sự  sát hại Áp Áp.
Chúng  đều rõ như ban ngày, nhưng bằng chứng ở  đây?
Khi cô  chỉ còn cách cửa một bước chân thì điện thoại của  rung lên.
Như thể nhận  một tín hiệu nào đó,   hề do dự mà phóng như tên về phía , đưa tay chặn đường cô  .
Ánh mắt  sắc như dao,  từng câu từng chữ: "Trương Lâm Hoa, ngay bây giờ,  nhân danh tội danh bắt cóc, sát hại Trương Nhã Nhã tám năm  để bắt giữ cô."
Không khí căng thẳng tột độ.
Trương Lâm Hoa  khẩy, trông  bất lực  buồn : "Các    bằng chứng mà tùy tiện bắt , nếu cô còn vu khống bừa bãi thì  sẽ tố cáo cô vi phạm quy định khi chấp pháp đấy."
Đèn sợi đốt nóng hầm hập, hốc mắt   nóng lên: "Bằng chứng ư! Đương nhiên là . Ngay   chúng   tìm thấy  chiếc máy hẹn giờ cô đeo lúc gây án  vết m.á.u của Trương Nhã Nhã."
18.
Nụ  chế giễu  mặt cô  tắt hẳn .
Trong kho chứa đồ của trường mẫu giáo, chúng  tìm thấy chiếc đồng hồ bấm giờ mà cô  từng dùng.
“Những thiết   do nhà trường trang  đồng loạt, nên năm đó cô  lau sạch  trả . May mắn là những dụng cụ  vẫn   tiêu hủy.
Cô  lau sạch bề mặt, nhưng vết m.á.u văng   ngấm  bên trong và vẫn luôn ở đó.
Qua giám định, vết m.á.u đó thuộc về Trương Nhã Nhã.”
19
Có chứng cứ xác thực, Trương Lâm Hoa  khai  tất cả.
Nạn nhân đầu tiên của cô  là Áp Áp.
“Vì nó mà  về muộn hai mươi phút,  về đến nhà  thấy con gái  cạnh điện thoại,  cô bé lạnh ngắt…
 Trương Nhã Nhã  hiểu gì cả, cả ngày chỉ  ngây ngô. Ngay cả một lời xin  mà bố  nó cũng  thèm , xem những gì   là hiển nhiên.”
Cô  vô tình   bố  Áp Áp  chuyện phiếm.
“Áp Áp ngốc thì ngốc thôi! Anh cũng nghĩ thoáng  ,  vì ép cô bé học thì chúng  nên cố gắng kiếm tiền, chúng  kiếm nhiều tiền hơn, mua thêm vài gói bảo hiểm cho con, đảm bảo   con  cuộc sống .”
“ ,  xem con của cô giáo Trương đấy. Cô bé thông minh nhưng kết quả thì… đều là  phận cả thôi mà!”
Mắt  phụ nữ rưng rưng nước mắt: “Họ   thứ đề là do con gái    mệnh . Tất cả bọn họ đều đáng chết.”
Vụ bắt cóc diễn   thuận lợi, ngay cả ông trời cũng giúp cô .
Hôm đó khu vực   mất điện  diện rộng, ngoài trời gió mưa  lớn, cô  chỉ cần  ở góc c.h.ế.t của hành lang vẫy tay với cô bé.
“Áp Áp, cô đưa con  chơi nhé?”
Cô bé ngốc đó cứ thế hăm hở chạy tới.
“Cô giáo, cháu chào cô ạ!”
Đáng hận! Con gái cô  thông minh lanh lợi thì  c.h.ế.t .
Còn cái đồ ngốc ngay cả  cũng  rõ lời như thế thì  sống sờ sờ  đó.
Cô   tốn chút sức lực nào   thể dẫn Áp Áp , tận tay dạy cô bé gọi điện đến  điện thoại khẩn cấp: “Thường ngày cô  dạy các con thế nào? Gặp nguy hiểm thì   gì?”
“Nói là gặp khó khăn thì  tìm cảnh sát ạ!”
Áp Áp nghĩ đây là buổi luyện tập nên ngoan ngoãn  theo.
Tốt lắm, cô   cho  khác trải nghiệm một cách trọn vẹn nỗi tuyệt vọng của cô .
Bên bờ hồ chứa nước tối om, thành phố vốn dĩ  rực rỡ ánh đèn ở đằng xa cũng chìm trong mưa bão, cô  bảo chồng  tay.
 đến lúc quyết định thì  đàn ông  vẫn mềm lòng.
“Dừng  , Lâm Hoa, cô bé vẫn còn là một đứa trẻ, nó  hiểu gì cả…”
“Lúc con gái chúng  c.h.ế.t  thì  ai nghĩ nó vẫn còn là một đứa trẻ ?”
Cô  giật lấy cái búa, cùng với vài tiếng động cốp cốp, cô bé  kịp phản kháng thì  gục xuống đất.
Bốn phía hoang vu, côn trùng đêm kêu lên sợ hãi.
Mùi m.á.u tanh thấm  đất, cùng với hương hoa nở rộ giữa bóng đêm. Cuối cùng, Áp Áp trợn to hai mắt,  chằm chằm  cô   chớp mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-goi-luc-nua-dem/chuong-7-full.html.]
“Cô ơi…”
Trong ánh mắt,  vì sợ hãi,  là bối rối nhiều hơn.
Dường như đang  hiểu bản    sai điều gì.
Là tại cô bé  ngoan ? Là tại cô bé ăn vụng quà vặt ?
Tại  cô giáo Trương   như ?
20
Nạn nhân thứ hai là Phùng Giai Giai.
Hay chính là con gái của cô nhân viên trực tổng đài đó.
“Cô  vội vã về nhà tổ chức sinh nhật cho con gái mà cúp điện thoại của con , cô  đáng chết.  cuối cùng cô  cũng chỉ  phê bình,  sa thải, chỉ là mất một công việc mà thôi. Con gái cô , Giai Giai, học hành xuất sắc, khỏe mạnh xinh , học ở trường cấp ba  nhất,  tiền đồ tươi sáng. Những thứ  đáng lẽ con gái  cũng nên .”
Sau khi kế hoạch bắt đầu, chồng cô   đau khổ hỏi cô : “Bây giờ  thật sự là em đang báo thù cho con gái chúng  ? Hay là đang thỏa mãn thứ gì khác?”
Anh  thì hiểu cái gì,   con gái chui  từ bụng  .
Anh   hiểu nỗi đau mất  khúc ruột của .
Lúc hai  con nhà họ Phùng tay trong tay đầy tình cảm dìu  qua đường, cô  thẫn thờ  từ trong xe, ảo tưởng chỉ cần nhấn ga một phát là xong hết  chuyện.
   e rằng quá dễ dàng cho bọn họ.
Cô bé càng xuất sắc thì lúc hủy hoại sẽ càng thú vị.
Cô   nhịn   phá lên, cô  nóng lòng  thấy bộ dạng  phụ nữ đó suy sụp    thể giống như năm đó ở linh đường, trơ trẽn  bố  Áp Áp sụp đổ như thế nào.
Từng tấc đau đớn rạn vỡ  khuôn mặt họ đều  thể khiến cô  vô cùng…
… hạnh phúc.
21
Trước khi thi hành án, Trương Lâm Hoa yêu cầu gặp  một .
Bà   những năm qua vẫn luôn chú ý đến .
“Cô  thấy  hối hận? Hay là suy sụp  ?”
“Không hẳn là , bởi vì những  hối hận vì chuyện  đều là   trách nhiệm.”
Cô  co  , dường như già  mười tuổi: “  cô là  , nhưng… cô càng   càng hận,  hận… tại   gặp  cô  là Áp Áp, cái đồ ngốc đó.”
Đầu dây điện thoại bên   đổi .
 vẫn là  suốt 8 năm kiên trì  đổi.
Mắt Trương Lâm Hoa lóe lên nước mắt: “Nếu lúc đó  mà con gái  gặp  là cô thì chắc chắn là  thể sống sót  ?”
Đều là sự chấp niệm, chấp niệm của  khiến  nỗ lực tiến về phía .
Còn chấp niệm của cô   khiến cô  kéo theo những  vô tội lao xuống vực sâu.
Giai Giai tỉnh   vài ngày.
Không  gì nghiêm trọng, nhưng hai tay  gãy,  phẫu thuật  tĩnh dưỡng,  thể tham gia kỳ thi đại học năm nay,  học  một năm.
Ngày Trương Lâm Hoa  tuyên án,  đưa con gái đến nghĩa trang.
Áp Áp  chôn cất cạnh , nấm mồ nhỏ  dọn dẹp  sạch sẽ, xung quanh trồng những bông cúc họa mi nhỏ xinh.
Hai  con họ vẫn   nhà chăm sóc  chu đáo.
Trong ảnh, Áp Áp buộc tóc tết sam,  vô tư lự, con gái kéo kéo tay áo .
“Mẹ ơi, Áp Áp bao nhiêu tuổi  ạ?”
“Lớn hơn con, lúc đó cô bé  bảy tuổi, bây giờ thì  mười lăm tuổi, là thiếu nữ  nên con  gọi là chị nhé.”
Khi gió thổi đến, khóm cúc họa mi  rung rinh đều tăm tắp, hoạt bát đáng yêu   tả xiết.
Bên tai  dường như  vang vọng giọng  non nớt : “Áp Áp  về nhà.”
“Chị ơi, chị giúp em với.”
 : “Được, bây giờ, chị sẽ đưa em về nhà.”
- HẾT -