Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1012: Căn nhà của ông chú Bảy.
Cập nhật lúc: 2025-05-20 15:26:38
Lượt xem: 210
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn thấy Ngô Lan còn muốn tranh luận tiếp, ông chú Bảy khẽ lắc đầu:
“Các cô cũng đừng nói mấy lời này nữa, thằng con ta chắc đúng là trông cậy không nổi rồi. Khi trước ta nói chuyện căn nhà này, nó cũng đã đồng ý rồi mà.”
“Nhưng cậu ta không phải cũng sắp quay về sao…”
Hồi đó đã nói rõ là để Tống Đàm phụng dưỡng tuổi già thì mới cho căn nhà này.
Bây giờ ông chú Bảy trong nhà họ có thể nói là nhân vật cực kỳ quan trọng, còn chưa tới lúc cần phụng dưỡng, chuyện căn nhà sao lại không tính nữa chứ?
Ngô Lan nghĩ mãi mà không thông.
Hồi trước nghèo khổ, tự dưng có người cho một căn nhà to, ai mà chẳng mừng rỡ? Thế nào cũng phải trị giá trăm tám mươi vạn ấy chứ.
Nhưng giờ thì khác rồi, bán cái này cái kia, mở miệng ra là 20 tệ một cân, mà còn không có hàng để bán, tiền vào cả triệu, trong mắt Ngô Lan cũng chẳng phải chuyện to tát nữa.
Không thiếu tiền nữa, tự nhiên mấy thứ vật ngoài thân cũng chẳng thấy quan trọng.
Mà lời bà nói bây giờ cũng là sự thật.
Còn chưa bắt đầu phụng dưỡng, nói gì đến chuyện căn nhà thuộc về ai?
Nhưng ông chú Bảy chỉ lắc đầu:
“Thằng con ta ấy à, từ nhỏ đã chẳng thân thiết gì, bây giờ nhìn lại cũng đúng là kém duyên phận thật.”
Trước kia cứ nghĩ anh ta không về là vì ở vùng biên cương xa xôi, đi lại mất mấy ngày, lại còn bận bịu vợ con ở đó, không về thì thôi.
“Nhưng mấy hôm trước nó gọi điện về, hỏi chuyện học hành của trẻ con bên mình…”
Nghe thế, bà Đường lập tức hiểu ngay:
“Là muốn cho con về đây học, đến khi thi đại học thì lại về quê thi, đúng không?”
Ông chú Bảy gật đầu:
“Đúng thế, chính là cái ý đó. Nó nói mấy năm gần đây, mấy chỗ thi cử gian nan, ai cũng tìm cách chuyển hộ khẩu về mấy vùng dễ thở.”
Nhưng người ta dù chuyển hộ khẩu rồi, năng lực học tập và nền giáo dục nhận được vẫn là ở mấy khu có sức cạnh tranh lớn.
So ra thì, con cái trong vùng mình lại kém đi một bậc, đến lúc thi đại học chưa chắc đã có cơ hội.
Nên giờ đang chuẩn bị đưa con về đây học rồi.
Bà cụ Đường lại cau mày:
“Về cái chỗ Vân Thành kia làm gì? Vân Thành tuy là thành phố nhỏ nhưng giáo dục cũng chỉ khá hơn chỗ bọn họ, chứ làm sao mà bằng được thủ phủ tỉnh chứ?”
Ông chú Bảy hừ một tiếng:
“Thì ai bảo tôi không có bản lĩnh, chẳng có nổi cái nhà ở tỉnh lỵ.”
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều im lặng.
Không phải vì chuyện căn nhà, mà là vì thứ tình cha con lỏng lẻo kia. Người già rồi, con cái chẳng nhớ đến, nghĩ tới mà chua xót trong lòng.
Nhưng ông chú Bảy lại tỏ ra thản nhiên.
Hồi trẻ khổ sở đủ điều, hết thời kỳ thiếu thốn, con đi rồi chẳng về, lại gặp phải đứa học trò vong ân… Đến giờ thì ngược lại, lòng ông sáng tỏ hẳn ra.
“Làm cha làm mẹ, lo cho con cái là chuyện đương nhiên. Dù là con ruột, tôi cũng không thể đuổi nó đi được.”
“Mấy năm nay vợ chồng chúng nó cũng dành dụm được chút đỉnh, cũng chẳng đến nỗi chăm chăm ngó vào cái nhà này của ta. Ta nói với mọi người chỉ là để báo trước, kẻo đến lúc nó quay về, mọi người lại bất ngờ.”
Tống Tam Thành nghĩ ngợi rồi bất chợt bật cười:
“Bất ngờ cái gì chứ? Chú mà không nói trước, ai biết anh ta trông thế nào đâu?”
Ờ, cũng đúng thật.
Nhưng mà tối nay ông chú Bảy nhắc đến chuyện này, còn có một ý khác:
“Nhưng mà căn nhà đó, sau này, ta không định cho Tống Đàm nữa.”
Mọi người tò mò nhìn qua, vừa rồi còn bảo sẽ cho mà, sao giờ lại tự mình mâu thuẫn rồi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1012-can-nha-cua-ong-chu-bay.html.]
Chỉ thấy ông chú Bảy thở dài:
Thao Dang
“Tống Đàm có bản lĩnh, tự mình kiếm tiền được, sau này cũng chẳng thiếu cái nhà. Nhưng lỡ mai này con bé có gia đình, mà các cô các chú lại già rồi, thế thì ai lo cho Kiều Kiều đây?”
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng lửa lách tách trong lò, ông chú Bảy hạ giọng nói:
“Ta nghĩ, mấy hôm nữa hay là dẫn Kiều Kiều đi làm thủ tục sang tên căn nhà luôn.”
Ông nói rất chân thành:
“Nói thật, thằng con ta dắt cả vợ con về rồi, ta đâu thể để chúng nó đi thuê nhà ngoài kia. Nhưng mà cứ để chúng nó lấy cái nhà này, ta thì lại không cam lòng.”
“Vậy nên ta nghĩ, cứ sang tên trước cho Kiều Kiều đi.”
“Đợi lúc con bé đi học, để cả nhà bọn nó ở đó trước. Sau này khi Tống Đàm lấy chồng, mình cũng không tiện để Kiều Kiều ngày nào cũng bám theo nữa, lúc đó bán căn nhà ấy đi, lấy tiền xây thêm một căn bên này.”
Ông chú Bảy tính toán đâu ra đấy: “Cái nhà cũ của ta sớm muộn cũng phải dỡ rồi, nhân tiện làm cái đơn xin thêm miếng đất dựng nhà cho thằng bé luôn.”
Ối giời ôi! Nhà họ Tống tuyệt đối không đồng ý chuyện này đâu.
Nói gì thì nói, nhà họ mà thiếu tiền mua nhà cho Kiều Kiều chắc? Đã bàn rõ ràng rồi, ai cũng không cần, Tống Đàm và em trai cô ấy ai cũng từ chối.
Ngô Lan thậm chí còn thẳng thừng: “Cháu để dành sẵn tiền cho hai đứa rồi.”
Hơn nữa, ông chú Bảy còn nghĩ sau này Tống Đàm lấy chồng sẽ không tiện chăm sóc Kiều Kiều. Nhưng nhìn cái kiểu cô ấy mở miệng ngậm miệng đều gọi Kiều Kiều, quay đi quay lại là sai bảo thằng bé chạy vòng vòng, đủ thấy mấy chuyện ông lo tuyệt đối không xảy ra!
Nói đi cũng phải nói lại, lúc trước ông đồng ý là vì thấy Tống Đàm nói chuyện giữ lời, tin tưởng mới chịu mở miệng. Giờ lại vì một đứa “đệ tử nửa đường” như Kiều Kiều mà kéo ra bao nhiêu chuyện thế này…
Thế mà ông chú Bảy loay hoay cả nửa ngày, chẳng ai chịu nhượng bộ.
Nhưng mà ông thật sự không cam lòng để lại căn nhà đó cho con trai.
Ông cũng có tiền tích góp, sau này già c.h.ế.t thì số tiền đó chắc chắn để lại cho con, dù sao cũng là m.á.u mủ, ông không thể làm ngơ.
Nhưng bao năm qua, đứa con chẳng hiếu thuận với ông tí nào, trong lòng ông không có oán trách chắc? Thế nên còn sống thì cái nhà này ông tuyệt đối không muốn cho nó.
Nhưng giờ nhà họ Tống kiên quyết không cần, ông…
Đang rối rắm thì chợt nghe Trương Yến Bình dè dặt hỏi:
“Ờm... dì, dì thật sự không muốn căn nhà đó à?”
Ngô Lan sửng sốt: “Con…”
Chỉ thấy Trương Yến Bình ghé sát lại, hạ giọng nói: “Dì, con không phải muốn chiếm lợi đâu, chỉ là nhân cơ hội này hỏi thử xem cách này có được không, ông chú Bảy, nếu ông chịu bán căn nhà đó cho con…”
“Tôi không bán!” Ông chú Bảy tức thì nổi cáu.
Trương Yến Bình xua tay liên tục: “Không phải, không phải, nghe con nói hết đã.”
Anh ta nhìn mọi người, mặt đầy chân thành:
“Con thực sự không muốn quay lại thành phố nữa. Ở đây con sống rất vui, sau này cũng muốn cứ thế mà sống tiếp. Nhưng đúng như ông chú Bảy nói, Tống Đàm sớm muộn cũng lấy chồng, con là anh họ, chẳng lẽ cứ mặt dày bám mãi ở đây? Con cũng không muốn phải ở ký túc xá hoài.”
“Vậy nên... ông chú Bảy, mình ký cái thỏa thuận đi, con mua nhà của ông với giá rẻ thôi, ví dụ đáng lẽ 1 triệu, con trả 200, đừng chê ít, tôi không sang tên đâu.”
Anh ta nhấn mạnh: “Ông dùng tên mình giúp con xin một mảnh đất xây nhà trong làng... được không?”
Chuyện cái thỏa thuận này có hợp pháp hay không tạm thời chưa bàn, Trương Yến Bình cũng chỉ dám nói với ông chú Bảy như thế. Đổi lại là người khác, dù có c.h.ế.t cũng chẳng dám hé miệng. Vì chỉ cần người ta lật kèo, nhẹ thì mất tiền, nặng thì trắng tay!
Không ngờ vừa nghe thế, đến Tần Quân cũng phấn khởi hẳn: “Tôi góp cùng được không?!”
Ở mấy làng nghèo như làng Vân Kiều, việc xin đất dựng nhà đâu có khắt khe, tiêu chuẩn chia đất cho mỗi người cũng nhiều.
Mà Trương Yến Bình có một mình, chắc cũng không đến mức đòi xây biệt thự to đùng, quay sang rủ rê luôn, hai người góp tiền với nhau, nhờ ông chú Bảy xin thêm đất, chia đôi mỗi người một nửa, thế cũng ổn mà?
~~~~~~~~~~
Lời tác giả:
Không sai đâu, dàn dựng lâu như thế chính là để lo chuyện nhà cửa cho Yến Bình. Tôi luôn có cảm giác không có nhà thì chẳng có chỗ dựa.
Dĩ nhiên, không cần bày vẽ cũng được, viết thẳng ra là mua bán xong, nhưng mà thế thì lỗ mãng quá, cũng không hợp lý… Dù sao tôi đã thả thính bao nhiêu chi tiết lặt vặt rồi, chẳng phải phải gom lại hết cho gọn sao?
Tiện thể nói luôn, đừng lo truyện kết thúc, còn lâu lắm!