Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1024: Câu cá như vậy đấy.

Cập nhật lúc: 2025-05-26 13:06:49
Lượt xem: 212

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lão Chúc là người đầu tiên cười phá lên, chẳng buồn nể nang:

“Lão Vương à, ngày nào cũng khoe mẽ cái tài câu cá của mình… kết quả chỉ có thế thôi hả?”

Một người khác cũng hiếu kỳ hỏi:

“Sao thế, lão Vương? Chẳng lẽ kiếp trước gây thù oán với lũ cá chạch à? Kiếp này đi câu cá mà chỉ chăm chăm đào tận sào huyệt nhà người ta thế này!”

Bằng không thì giữa cái mùa đông lạnh cóng này, lại còn tối mịt rồi, sao vẫn có cá chạch cắn câu chứ? Có phải nên soi gương tự kiểm điểm không?

Bên cạnh lão Vương, Tiểu Lý lúc này đã lâng lâng đến mức không khép nổi miệng, cười ngu ngơ, trên má còn phiếm hồng hai mảng…

Hóa ra anh ta có năng khiếu bẩm sinh à?

Đúng là trước giờ chọn nhầm nghề rồi!

Lão Vương hừ một tiếng, định cãi vài câu, nhưng vừa quay đầu liếc nhìn xô cá bên người ta có hẳn hai con cá to, lại nhìn sang cái xô của mình chỉ lèo tèo đúng một con cá chạch… c.uối cùng lại câm lặng

Ngay khoảnh khắc đó, lão Chúc cũng hăng hái giật mạnh cần câu lên:

“Ồ! Một con cá chép bạc đây này!”

Nhưng mà…

“Lạ nha…”

Mọi người có chút ngơ ngác.

Sao mà vừa thả mồi xuống là dính, thả xuống là cắn câu, không hề có khoảng nghỉ? Mà không hiểu sao, mấy con cá dưới đó còn quẫy mạnh, xáo động một hồi, kéo cả đám tụ lại hóng hớt…

Nhưng mặc kệ thế nào, ai đi câu mà được hưởng đãi ngộ thế này chứ? Không cần đợi lâu, cứ thế câu lia lịa, khiến ai nấy hân hoan phấn khởi, chẳng ai buồn đứng dậy.

“Lão Vương à,” lão Lý còn mặt dày chìa tay ra hỏi:

“Còn mồi cá không, cho tôi xin ít?”

“Không có! Không có nữa rồi!” Lão Vương đang bực mà!

Còn Trương Yến Bình đứng một bên thầm nghĩ:

Cứ câu thế này nữa thì toi công toi của mất! Thiệt hại lớn đấy!

Thế là anh ta vội vàng nói to:

“Câu thế đủ rồi, về thôi, về thôi! Tối nay còn phải nấu cá nữa, không về sớm thì lỡ bữa tối mất!”

Nhắc đến bữa cơm, cơn sốt câu cá mới tạm thời lắng xuống.

Khi cả đám về tới sân nhà, thím Liên Hoa đã nhanh tay chuẩn bị sẵn mấy chậu to, d.a.o thớt cũng được lau sạch sẽ.

Thấy ai nấy xách xô trở về đầy hớn hở, thím Liên Hoa nhanh chóng hô:

“Lại đây, lại đây, để hết ở đây cho tôi xem có những loại cá nào, ối chà! Giỏi đấy! Mới tí mà câu được hơn chục con rồi!”

Chỉ là…

Thím có chút bất lực:

“Kiều Kiều, lại đây giúp thím làm cá đi.”

Trong xô có năm sáu con cá chép bạc, ba bốn con cá trắm cỏ, cá trắng cũng được bốn năm con, còn lại lạc lõng ba con cá nhỏ trắng bóc và hai con cá chạch.

May mà lúc đầu chuẩn bị dư mồi, không thì tối nay e rằng chẳng đủ món đâu.

Kiều Kiều thành thạo ngồi xổm xuống, mổ bụng, đánh vảy cá, miệng lại vừa than thở:

“Cá chạch chỉ có hai con, làm món gì cho đủ đây?”

Tống Đàm liếc mắt nhìn, tội nghiệp thật, cá chạch còn bé tẹo, không hiểu sao giữa mùa đông lạnh giá thế này mà cũng chui ra nhập hội tranh giành như ai…

Biết không, mỗi lần thả lưỡi câu xuống, bên dưới là cả đám cá quần nhau loạn xạ một hồi đấy.

“Thôi bỏ đi,” Tống Đàm khoát tay:

“Tìm cái chậu đựng tạm, lát nữa chị mang ra hồ thả.”

Chỉ có hai con cá chạch bé tẹo, nấu nướng cũng chẳng ra món ra miếng, giữ lại làm gì.

Đám người vẫn hào hứng trò chuyện sôi nổi, ai nấy đều hăng hái kể về sự nghiệp câu cá huy hoàng của mình, chỉ có lão Vương, từ đầu chí c.uối chẳng chen nổi câu nào.

Thao Dang

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1024-cau-ca-nhu-vay-day.html.]

Thành quả câu cá của lão… chẳng ai thèm đoái hoài.

Dù nói là bản thân cũng chẳng muốn khoe khoang gì, nhưng bị người ta tiện tay vứt bỏ thế này, trong lòng cũng thấy chua chát lắm chứ.

“Không sao đâu ạ,” Tiểu Lý ngồi cạnh, ra vẻ bậc thầy an ủi:

“Không câu được cá là do chưa khai mở giác ngộ, số mệnh thế rồi, không phải không học được đâu.”

Lời này lão Vương nghe mà thấy quen quen.

Nghĩ kỹ lại, ồ, chẳng phải chính mình vừa dạy thằng nhóc này sao?!

Vô lý! Thằng nhóc khốn kiếp!

Lão Vương lườm Tiểu Lý cháy cả mặt.

Tiểu Lý cũng bừng tỉnh khỏi trạng thái lâng lâng, sau đó cẩn thận ngó nghiêng khuôn mặt lão Vương:

“Sao mà đỏ thế kia, không phải lại tăng huyết áp đấy chứ ạ?”

Lão Vương: …Thật sự tức đến nôn ra m.á.u rồi!

Mà lão Chúc thì đúng kiểu lắm mưu nhiều kế, nhân lúc mọi người đang bàn tán rôm rả, liền chạy thẳng tới tìm Tống Đàm:

“Nhà cô còn bán mồi câu không đấy?”

Tống Đàm ngẩng đầu lên: “Đã từng bán. Nhưng giờ hết rồi, không bán nữa ạ.”

Lão Chúc: …Câu này ông ta còn chưa kịp nói ra mà cô đã chặn trước rồi.

Thôi thì, lão cũng chẳng đam mê câu cá lắm, coi như bỏ qua… Chỉ là lại thở dài cảm khái: “Nhà cô đúng thật là ‘ngọa hổ tàng long’ mà!”

Hả?

Tự dưng khen kiểu này, ai mà không thấy lạ.

Tống Đàm theo phản xạ liếc quanh sân, trong lòng âm thầm cầu trời đừng để anh Ngô Lôi đi ngang qua, nếu không lại bị gom chung với Trương Yến Bình thành ‘ngọa long phượng sồ’, mất mặt lắm luôn!

Ngay lúc ấy, Trương Yến Bình đang sắp xếp đống cần câu, bỗng hắt xì một cái rõ to, lại liếc ra nhìn đám ông già đứng ngoài sân chẳng hề thấy lạnh, thế là anh ta bèn kéo c.h.ặ.t cái áo bông cho ấm thêm.

Trong sân, ai nấy đều ngập tràn niềm vui thu hoạch, có ai than khổ cực gì đâu? Huống hồ mỗi người chỉ xử lý một con cá, có gì mà mệt chứ? Ngược lại, còn như đang hoài niệm quá khứ nữa là.

Người đông việc nhanh, chẳng mấy chốc đống cá trước mặt đã được xử lý sạch sẽ, gọn gàng đâu ra đấy.

Ông chú Bảy vừa nhấc chảo lên đã bắt đầu đun dầu, lúc này liền hô to: “Kiều Kiều, con làm xong chưa? Chuẩn bị chiên cá đây!”

Kiều Kiều đáp một tiếng, bưng cá chạy thẳng vào bếp.

Tống Đàm nhìn quanh một vòng, xoay người gọi bí thư Tiểu Chúc: “Đi thôi, mang đèn pin đi với tôi ra sau núi, tôi lấy ít rượu ra.”

Bí thư Tiểu Chúc còn chưa kịp trả lời, lão Chúc đã nhảy dựng lên: “Tôi đi, tôi đi! Tôi lấy đèn pin cho cô… Cô là con gái, xuống hầm rượu sợ lắm, để tôi xuống cho. Đừng nhìn tôi già thế này mà coi thường, người tôi còn khỏe lắm!”

Ông ta vừa nói dứt câu, ánh mắt tất cả mọi người xung quanh lập tức đổ dồn tới, ai nấy mặt mày hớn hở, rõ ràng chẳng biết mấy món khác ngon dở ra sao, nhưng nghe nhắc tới rượu là ai cũng thèm nhỏ dãi rồi.

Tống Đàm:…

Được rồi được rồi, biết các ông chỉ nhăm nhe chầu rượu thôi mà!

Nhưng mà, xuống hầm rượu thì khỏi mơ.

Bí thư Tiểu Chúc đã móc sẵn điện thoại ra: “Đi thôi! Lấy theo đầu người mà rót, mỗi người hai lạng, đừng lấy nhiều quá.”

Đến lượt lão Vương đang ngồi buồn vì chuyện con cá chạch, giờ cũng không vui nổi:

“Tiểu Quân à, sao lại thế được? Chúng ta mới là ông nội ruột của cháu đây này!”

“Đúng đấy Quân Quân, trời lạnh thế này phải uống nhiều chút cho m.á.u huyết lưu thông chứ!”

“Phải đấy phải đấy!” Lão Chúc mắt cứ chằm chằm nhìn Tống Đàm, mơ mộng tới vị rượu ngọt lịm kia:

“Tiểu Tống này, hồi trước nhà ông biếu cháu mấy chai Mao Đài, có hợp khẩu vị không? Cháu uống quen chưa? Nếu thích thì nói với ông nhé, lần sau ông lại mang cho, nhà ông còn cả đống thùng, thiếu gì đâu.”

Tống Đàm mỉm cười: “Không cần đâu! Cháu không uống rượu. Nhưng mà bí thư Tiểu Chúc nói đúng, các ông lớn tuổi rồi, nên chú ý giữ gìn sức khỏe, mỗi người hai lạng là hợp lý rồi.”

Cô cười khúc khích: “Để cháu lấy cái chai rỗng ra, rượu kia đã được cất dưới hầm nửa năm rồi, giờ chỉ rót ra chút xíu thôi, phần còn lại để tiếp tục ủ.”

“Các ông nói xem, nếu để thêm mấy năm thành rượu ủ lâu năm, lúc uống vào, có khi thơm lịm người, say mà như mộng ấy chứ!”

Đám ông già trong sân ngồi đợi mà mặt ai cũng hớn hở, chưa uống đã thấy lâng lâng rồi.

Loading...