Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1034: Giá cải thảo và củ cải trắng,
Cập nhật lúc: 2025-05-28 16:21:05
Lượt xem: 191
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bếp củi lửa cháy bừng bừng, bên này Chu Mao Trụ vừa gọt vỏ củ cải xong, cắt thành từng miếng rồi tìm một cái đĩa để đựng, bên kia chỉ nghe “xèo” một tiếng, mỡ heo nóng hổi bắt đầu sôi ùng ục, rồi cải thảo được cho vào chảo.
Lý Lan Hoa hít hít mũi: “Ái chà, bảo sao rau nhà Tống Đàm bán đắt thế, ông ngửi xem cải thảo này, mùi thơm mát lắm luôn!”
“Đúng đấy!” Chu Mao Trụ cũng ngửi thấy, lúc này đang lục tủ tìm tăm tre, miệng không quên khen: “Củ cải này cũng mọng nước, lát nữa đừng bán hết, chừa lại cho tôi hai củ nếm thử.”
Nghĩ một chút rồi không nhịn được cười, ghé sát vào tai vợ thì thầm trong bếp: “Chỉ ngửi mùi thế này thôi, chắc bán được ba tệ cũng không thành vấn đề!”
Nhưng họ không biết là, Tống Đàm đưa ra giá tận năm tệ, còn bí thư Tiểu Chúc chỉ là sợ mọi người kỳ vọng quá cao nên mới báo trước thấp đi một chút.
Lúc này lão Triệu nhìn đĩa đồ ăn trước mặt, vội vàng gọi mọi người: “Nào nào, cùng nếm thử xem, thứ này có đáng giá cao không?”
Thế là ai nấy cũng không khách sáo, mỗi người tự đưa tay gắp một miếng.
Sáng sớm ngồi trong sân lạnh ngắt mà ăn củ cải cũng lạnh ngắt thì chẳng dễ chịu gì.
Nhưng củ cải này nhiều nước, ăn vào ngọt mát giòn tan, nuốt xuống rồi mới thấy cái vị cay đặc trưng của củ cải dậy lên một chút… dù có lạnh vẫn không che lấp được cái độ ngon miệng của nó.
Nếm một miếng xong, năm tệ quả thực rất xứng đáng!
Chỉ có lão Chúc và mấy người khác chậc lưỡi, chê: “Vẫn kém hôm qua một chút.”
Tiểu Đỗ cũng gật đầu đồng tình: “Nhưng vẫn ngon hơn mấy củ mình ăn ở trên núi một chút, trên núi thì lâu lâu mới gặp được củ ngon vượt trội.”
Dù sao cũng là rau củ quả, cùng một cây còn có quả chua quả ngọt, huống gì là củ mọc ngoài ruộng.
Phải biết, chỉ riêng việc đồng đều được như thế này đã là cực kỳ hiếm thấy, chỉ cần in mác bao bì chuẩn bài vào, thì một cân củ cải này có thể đội giá gấp mấy lần.
Chu Mao Trụ không biết họ có phải là thương lái không, nhưng nghe tới đây thì không khỏi thấy lo lắng, trong bụng nghĩ ba tệ không đủ, hai tệ, hai tệ rưỡi chắc cũng được chứ?
Ông ta nhìn mọi người ăn củ cải phát ra tiếng “rắc rắc” giòn tan, nuốt nước bọt mãi không nhịn được, vừa định với tay gắp một miếng nếm thử thì nhìn xuống, cái đĩa trước mặt đã trống trơn.
Tống Đàm ném tăm tre xuống, dứt khoát hỏi thẳng lão Triệu:
“Củ cải năm tệ rưỡi một cân, lấy không?”
Giá này so với giá ban đầu đắt hơn năm hào, nhưng lão Triệu lại thấy xứng đáng, thứ này ai mà đem đi bán như rau thường chứ!
Mang về định giá mười hai tệ tám, bán như củ cải trái cây, chẳng áp lực gì cả.
Dù sao thì đồ nhà Tống Đàm, lúc đầu có giá cố định, nhưng sau đó cô không giới hạn nữa, không như vậy thì ông ta cũng đâu kiếm được nhiều tiền đến thế!
“Lấy!” Ông gật đầu cái rụp, rồi quay sang Chu Mao Trụ: “Tôi không lấy giống nhà anh tự trồng, tôi chỉ lấy mấy giống được chuyển từ vườn nhà Tống Đàm, năm tệ rưỡi một cân, rửa sạch, lau khô nước.”
Nghĩ một chút lại nói thêm: “Lá củ cải đem phơi ráo sương, lá già hư không ăn được thì nhặt bỏ, còn lại tôi thu hai tệ một cân.”
Trời đất, cả lá củ cải cũng có giá?!
Chu Mao Trụ mừng đến ngẩn người: “Thật là giá này hả?”
Lão Triệu thầm nghĩ Tống Đàm đã đặc biệt dẫn ông ta đến, đồ này đáng giá hay không thì ông ta còn không rõ chắc?
Nhưng ông ta làm thương lái nhiều năm, biết rõ giá này đối với người trồng là cỡ nào chấn động, nên kiên nhẫn gật đầu:
“Đúng, hôm nay thu trước nhà anh, mấy hôm nữa bán hết rồi, tôi lại đi thu chỗ nhà khác trong làng.”
Nghĩ xong lại dặn thêm: “Giá này tạm thời đừng nói ra ngoài, tôi sợ có người trộn hàng giả. Đến lúc đó khách bên tôi mua nhầm hàng, về sau làm ăn không nổi nữa.”
“Tôi hiểu, tôi hiểu mà!” Chu Mao Trụ liên tục gật đầu, rồi luống c.uống đứng dậy đi vài bước, kích động hỏi:
“Vậy… vậy mấy người cứ ngồi, tôi đi nhổ củ cải trước được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1034-gia-cai-thao-va-cu-cai-trang.html.]
“Đi đi đi!” Bí thư Tiểu Chúc vội giục: “Bọn tôi chỉ tới góp vui thôi, chú đừng bận tâm, cứ làm việc đi!”
Thao Dang
Ai mà ngờ được ngay cả ngày Lạp Bát mà người ta vẫn làm việc cơ chứ!
Mà lão Chu chen vào góp vui thì tò mò hỏi: “Nhà đó trồng bao nhiêu củ cải thế?”
Bí thư Tiểu Chúc giải thích: “Ở làng mình, người trồng giỏi nhất là Tống Đàm, mấy giống này đều do cô ấy chọn lọc cả. Hồi đầu thu, chỉ cần dân làng chịu giúp hai ngày ngoài ruộng là được chia một đống cây giống cải thảo nhỏ với củ cải đem về trồng.”
“Lúc đó đã nói rồi, mấy thứ này biết đâu lại bán được giá cao, nên ai cũng trồng… Nhà này chắc thu được một hai ngàn cân củ cải, cải thảo cũng cỡ đó.”
Lão Chu lập tức nhẩm tính trong đầu.
Củ cải tính 1500 cân, giá 5.5 tệ/kg là hơn 8000 tệ, lá củ cải thì 2 tệ/kg…
“Vậy một củ cải cho được bao nhiêu cân lá?”
Lá củ cải già rồi cũng nặng ký lắm chứ không đùa.
Bí thư Tiểu Chúc không rõ tường tận tới vậy, đành quay sang nhìn Tống Đàm.
Tống Đàm nghĩ một lát: “Tùy theo củ lớn nhỏ, ví dụ như củ lớn nhất hồi nãy, hơn 6 cân, thì sau khi nhặt lá xong chắc được khoảng hai ba cân gì đó.”
Xì
Mấy người có mặt đều không phải tay mơ, giờ chỉ cần nhẩm tính là ra giá trị ngay.
Tức là, chỉ riêng củ cải, đã có thể thu gần một vạn tệ rồi!
Với nông dân trong làng mà nói, đúng là một khoản thu lớn!
Đúng lúc này, Lý Lan Hoa chẳng hay biết gì, bưng khay đồ ăn từ bếp đi ra, trong tay còn cầm nắm đũa:
“Tôi nghĩ mọi người muốn nếm thử mùi vị, nên xào cải bằng mỡ heo, ngoài muối thì không cho gì thêm đâu…”
Bà nghĩ rồi lại hỏi cẩn thận: “Hay là tôi đi nấu thêm tô canh cải thảo nhé?”
“Không cần đâu không cần đâu.” Lão Triệu vừa ăn xong củ cải, giờ tin tưởng hoàn toàn vào cải thảo, bèn xua tay, nhanh chóng cầm đũa bắt đầu ăn.
“Ừm…”
Ông ta từ tốn nhai, vị ngọt thanh và độ giòn của cải thảo được dầu nóng kích thích càng rõ nét, trong từng cọng rau xắt nhỏ vẫn còn đậm đà nước rau.
Đây không phải mùi cỏ hăng của rau xanh thường thấy, mà là một phong vị rất riêng biệt.
Mọi người cũng không khách sáo, lần lượt gắp thử, ai nấy đều gật đầu: “Ngon thật!”
Ánh mắt mong chờ của Lý Lan Hoa nhìn về phía mọi người, lão Triệu lập tức đưa ra kết luận: “Cải thảo 5 tệ/kg, nhưng cô phải nhặt bỏ hết mấy lá già xấu bên ngoài rồi mới cân.”
Lý Lan Hoa: !!!
“Được được được!” Bà gật đầu lia lịa!
Cải thảo 5 tệ/kg là cái giá gì chứ? Ở thị trấn họ giờ cải thảo rớt giá còn có 2 hào rưỡi thôi! Đừng nói là nhặt vài lá già, cho dù chỉ cần lá không cần cọng, thì cũng là tiền lời trắng ra đấy chứ?
Bà đảo mắt khắp sân, không nhịn được lẩm bẩm: “Người đâu rồi nhỉ?” Làm ăn mà, chuyện lớn thế này, Chu Mao Trụ lại chẳng thấy mặt đâu?
Tống Đàm cười khẽ, tay chỉ ra ngoài sân:
“Thím à, thím cứ đi giúp chú Chu nhổ củ cải trước đi, củ cải còn mắc hơn cải thảo 5 hào đấy.”
Cô đứng dậy gọi mọi người: “Đi đi đi, lạnh quá rồi, mình về nhóm lửa sưởi ấm thôi, bà Đường bảo hôm nay sẽ làm quýt đường phèn đấy.”