Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1054: Vòng tay vàng.

Cập nhật lúc: 2025-06-01 17:52:55
Lượt xem: 211

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau một buổi sáng rộn ràng, c.uối cùng mọi người cũng tụ lại trong gian nhà nhóm lửa. Ngô Lan vừa tiện tay đặt mấy củ khoai lên bếp lò, vừa tò mò hỏi:

“Dì thấy biển số xe của các cháu mỗi nơi mỗi khác, là cố tình hẹn nhau đi chung giờ à?”

Lục Xuyên còn chưa kịp đáp, Tần Vân đã ngậm mễ can, vừa tỏ ra dè dặt vừa khoe khoang:

“Không hẳn đâu ạ, bọn cháu là cố ý vòng lên thủ đô hội ngộ với Lục Xuyên, tiện trời lạnh ở đó có sưởi nên ở lại thêm vài hôm.”

“Ồ?” Ngô Lan ngẩn ra: “Thủ đô cách đây xa vậy mà các cháu còn vòng qua à?”

Tần Vân: …

Dì ơi! Trọng điểm bị lệch mất rồi!

Anh ta lại cố giải thích:

“Cũng không hẳn, là vì cháu có căn hộ nhỏ ở thủ đô, không có việc gì thì cũng hay qua lại vài ngày.”

Ngô Lan: ???

Lục Xuyên bất đắc dĩ tiếp lời:

“Dì ơi, cậu ấy là người tỉnh Tần, chỉ là mấy năm trước có mua nhà ở thủ đô.”

Nghĩ rồi anh lại bổ sung:

“Tần Vân thích chỗ đông vui, mua nhà cũng toàn chọn ở gần bạn bè. Giờ vẫn còn đang gánh khoản vay nữa.”

Nói thật lòng thì là đang vớt thể diện cho bạn, ngày xưa kiếm được tí tiền là bị "phình đầu", mơ mộng khắp nơi đều muốn mua nhà.

Nếu không bị hiện thực tàn khốc như giá nhà và chính sách hộ khẩu dập cho tỉnh lại…

Tóm lại, Tần Vân lăn lộn bao năm, hiện giờ cũng chỉ có được một căn ở thủ đô với một căn ở tỉnh Tần.

Hà Huống cũng y như vậy.

“Ồ ồ ồ!” Ngô Lan nghe thế thì hiểu ra, giờ cảm thán:

“Là chuẩn bị sẵn cho con cái học hành đúng không? Dì hiểu, Dì hiểu… ối dào, các cháu lo cả chuyện con cái đi học rồi, thế chắc lấy vợ sớm lắm hả? Dì thấy mấy cháu trông mới hơn ba mươi tí. Tiểu Lục chắc là trẻ nhất đúng không?”

Hai người thật sự nhỏ tuổi hơn Lục Xuyên là Tần Vân và Hà Huống: …

Con bọn tôi mới học mẫu giáo thôi mà?!

Đắng thật! Người bình thường nhìn già dữ vậy sao?!

Lục Xuyên không chắc người thường có bị “lên tuổi” hay không, nhưng thức khuya thì chắc chắn là bị!

Anh mỉm cười nhẹ, nhìn hai “anh em ăn vặt” đang nhai tiêu diệp tử rôm rốp, bèn hạ giọng một cách khiêm tốn:

“Dì ơi, cảm ơn dì khen, cháu năm nay cũng sắp 30 rồi. Hai cậu kia là lấy vợ sớm hơn chút thôi ạ.”

“Ồ…” Ngô Lan cười ha ha, nhưng nhìn đi nhìn lại ba người vẫn cảm thấy… hình như không đúng tuổi lắm thì phải.

Bà không nhịn được lại liếc Tần Vân với Hà Huống thêm vài lần, c.uối cùng chỉ thở dài một câu:

“Nuôi con là mau già thật ha…”

Tống Đàm ngồi bên cạnh cười suýt sặc, vội đẩy mẹ mình:

“Lão Triệu hỏi chiều nay thu củ cải với cải thảo thì bắt đầu từ nhà nào trước ạ?”

Ngô Lan mới giật mình nhớ ra:

Thao Dang

“Ối dào, mẹ mải tám chuyện quên mất luôn, nhà nào cũng được hết, mẹ đều nhắn trước rồi, dặn họ đừng bán cho người khác.”

Bà nghĩ một lát rồi nói:

“Hay là ưu tiên nhà mấy bác lớn tuổi trước đi, mẹ thấy họ trồng cũng không nhiều bằng mấy nhà có gia đình đông người.”

Diện hộ nghèo, hộ khó khăn, người già neo đơn… Trước kia dù họ không ra đồng giúp, nhưng Ngô Lan cũng chia giống cho họ hết rồi. Chỉ là số lượng ít, có trồng hết cũng chỉ được khoảng một tấn mỗi nhà là cùng.

Tống Đàm gật đầu:

“Được ạ, cũng không nhiều nhà như vậy, con nói với lão Triệu chiều nay thu hết luôn.”

Cô nghĩ một chút, rồi hỏi nhóm người đang ngồi nghe từ nãy:

“Chiều nay tôi với Kiều Kiều định ra đồng giúp thu củ cải và cải thảo, mấy anh có muốn đi chơi cùng không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1054-vong-tay-vang.html.]

Mấy việc này không nặng lắm, thêm người thì nhanh hơn, mà mấy anh em này ở thành phố nhiều, cũng coi như một trải nghiệm mới mẻ.

“Được.” Lục Xuyên hiểu ý ngay, liền lên tiếng trước:

“Tôi đi, tôi còn khỏe mà, còn hai ông kia thì thôi, họ ngày đêm đảo lộn, việc chính còn chưa làm kia.”

Câu này nói ra đúng trúng tim đen, ai lại đi gõ chữ ban ngày chứ?! Chỉ có lúc deadline ban đêm mới phát huy hết sức mạnh, được chưa!

Hai người kia vội vàng nói:

“Bọn tôi cũng đi! Chưa từng thấy ai đến tận nhà thu hoạch củ cải, cải thảo bao giờ!”

Tống Đàm hào sảng:

“Đi được ạ. Giống rau là từ nhà tôi chia ra đấy, hương vị trồng ra cũng ngon thật, mọi người cứ nếm thử. Nếu thích thì lát nữa có thể mua ít đem về, tính theo giá thu mua.”

“Được được được!” Hai người lập tức hào hứng trông mong.

Còn Lục Xuyên thì thấy điện thoại rung nhẹ, là tin nhắn Tống Đàm mới vừa ra ngoài đã gửi tới:

[Anh khỏi mua nữa, tôi chuẩn bị sẵn cho anh rồi.]

Lục Xuyên không nhịn được bật cười, được người ưu ái, cảm giác thật sự rất tuyệt.

[Không sao, tôi mua một ít mang về tặng người khác. Không thì hai ông này lại ầm ĩ cho coi.]

Ngay sau đó, bên cạnh, Tần Vân nheo mắt đầy nghi ngờ nhìn anh:

“Cậu đang nhắn ai đấy? Cười nham hiểm thế.”

Vừa dứt lời thì Kiều Kiều đã bê ghế chạy lại chen vào:

“Chú ơi, cháu muốn ngồi cùng anh được không?”

Tần Vân lập tức tức muốn ngã ngửa ra sau!

Lục Tĩnh ngồi yên tĩnh bên cạnh, lúc này như chợt nhớ ra gì đó, “ối” một tiếng:

“Tống Đàm, năm nay dì ăn không ít đồ ngon nhà con đấy. Lần này đặc biệt mang quà cho con, lại đây, xem thử có thích không?”

Vừa nói, bà vừa đứng dậy vẫy gọi, Tống Đàm chưa kịp từ chối đã đành phải đi theo.

Lúc hai người ra đến cầu thang, Lục Tĩnh còn nói thêm:

“Dì với Lục Xuyên chọn cùng nhau đấy, sợ gu dì già quá mấy đứa không thích… Ban đầu định đưa cho mẹ con, nhưng thấy con không đeo gì cả nên đưa con vậy.”

Vừa nói, bà vừa quay sang nhìn Tống Đàm, giọng đầy tiếc nuối:

“Trước giờ dì không để ý là con đẹp thế đâu… Con gái trẻ thế này, không ăn diện một chút thì uổng quá! Biết vậy dì chuẩn bị cả quần áo giày dép luôn rồi.”

Tống Đàm vẫn đang mặc chiếc áo len cũ ở nhà! Dù không biết là mua từ bao giờ, nhưng nhìn chất vải cũng bình thường, các mép còn hơi xù lông.

Thế nhưng bộ đồ cũ kỹ ấy mặc trên người Tống Đàm lại chẳng hề lệch pha chút nào.

Điểm này, ngay cả người vốn hay chăm chút vẻ ngoài như Lục Xuyên cũng phải thừa nhận, mỗi khi anh yên lặng nhìn cô, ánh mắt của Tống Đàm luôn bình thản, nét mặt nhẹ nhàng thư thái, toát ra một vẻ đẹp tự tin rất riêng biệt.

Lục Tĩnh càng nhìn càng thở dài, không nhịn được mà có chút lo lắng, bây giờ mấy cô gái trẻ đều chuộng phong cách tự nhiên thoải mái, trong khi con trai mình thì lại là kiểu “hoàng tử đậu hà lan” khó chiều…

Haizz!

Sau này chẳng phải chỉ có các cô gái lớn tuổi mới đủ sức bao dung cho tính khí này sao?!

Nghĩ đến đây, bà mẹ già càng thêm phiền lòng, đến nỗi lúc lấy chiếc vòng vàng ra đặt vào tay Tống Đàm, nét mặt còn mang theo vẻ cam chịu như chấp nhận số phận:

“Cầm lấy đi cầm lấy đi, dì có tiền! Con trai dì cũng có tiền!”

Tống Đàm bật cười mà không biết làm sao.

Nhưng…

“Được ạ!”

Cô chẳng chút khách sáo mà đeo thẳng lên tay.

Vòng hơi rộng một chút, nên đeo vào rất dễ dàng. Ánh vàng đặc trưng lấp lánh trên cổ tay trắng trẻo, cộng thêm dáng vẻ thoải mái không hề kiểu cách của Tống Đàm, lại càng tôn lên vẻ đẹp tao nhã tự nhiên.

Tống Đàm nhìn nghiêm túc một hồi, sau đó mới trịnh trọng cảm ơn:

“Cảm ơn dì, con chưa từng có món trang sức vàng nào cả.”

Loading...