Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1059: Chi phí sinh hoạt đủ không?
Cập nhật lúc: 2025-06-01 17:53:07
Lượt xem: 209
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Vân lập tức sụ mặt xuống.
Ngược lại, Hà Huống thì là người biết tính toán c.uộc sống, lúc này đã bắt được trọng điểm:
“Vậy nên củ cải với cải thảo chỉ năm tệ một cân thôi đúng không? Vậy tôi cũng lấy mỗi loại một trăm cân!”
Anh ta cười hề hề:
“Nếu mà là loại rau mấy chục tệ một cân thì tặng người ta còn tiếc, năm tệ thì không sao, năm tệ tặng thoải mái!”
Tần Vân mắt cũng sáng lên:
“Có lý đó! Tôi cũng lấy từng ấy luôn!”
Tống Đàm quay sang nhìn Lục Xuyên, rõ ràng vẫn nhớ anh từng nói muốn mua ít rau mang về biếu, lại thấy anh cũng đang nhìn cô, sau đó mỉm cười:
“Đúng vậy, tôi cũng lấy 100 cân.”
Tống Đàm gật đầu:
“Được.”
Tần Vân nghe c.uộc đối thoại này, lại liếc nhìn hai người họ, cứ cảm thấy có gì đó… là lạ…
“Nghe như hai người đang nói chuyện… một loại ngôn ngữ mới thì phải?” Hà Huống tổng kết lại.
Lục Xuyên thì sắc mặt thản nhiên:
“Tháng này hai người còn đủ tiền sinh hoạt để mua rau không?”
Tần Quân: …!!!
Hà Huống: …Đ.â.m, đ.â.m trúng tim rồi!
Nhưng không sao cả! Hai người lập tức vực dậy tinh thần:
“Vì đi cùng cậu, lại là đến nhà họ Tống, nên vợ tôi phê duyệt cho thêm hai vạn tệ để mua sắm.”
Hà Huống cũng gật đầu một cách trịnh trọng. Dù sao không dùng hết thì cũng phải nộp lại, vậy thì tiêu hết luôn cho sướng!
Haiz, nghĩ mà xem, ngoài tiền bản quyền, mỗi năm viết sách cũng kiếm được tầm một hai triệu, vậy mà bây giờ sống kiểu gì thế này!
Nhìn sang người anh em độc thân bên cạnh, ác ý cứ thế trào dâng. Nhưng nghĩ lại, người ta độc thân đấy, sống… sống… sống còn sung sướng gấp trăm lần họ nữa chứ!
Đáng ghét!
Hai thanh niên có vợ có tuổi đành ôm nỗi buồn âm thầm tức giận.
Còn Tống Đàm thì nghe hai người kia thì thầm to nhỏ, nghĩ bụng: Tần Vân với Hà Huống tuy ngoại hình thường thường, nhưng đầu óc cũng thường thường nốt!
Thế mà họ vẫn nên cảm thấy mãn nguyện rồi!
Cô dẫn họ ra ruộng:
“Củ cải năm tệ rưỡi một cân, lá củ cải hai tệ một cân, cải thảo năm tệ một cân, nếu các anh còn chơi ở đây vài hôm thì tôi bảo chú Ngô để lại một phần ở ruộng, chờ các anh về rồi mới thu.”
Nhắc đến chuyện này, Hà Huống liền hỏi:
“A Xuyên này, cậu định ở đây bao lâu?”
Lục Xuyên nghĩ một chút:
“Chưa định, còn xem ý mẹ tôi thế nào. Nhưng nhiều nhất một tuần, nếu không thì hoa nhà tôi phải thuê dịch vụ tới tưới.”
Một tuần…
Hai người hồi tưởng lại bữa cơm trưa, giờ lại mơ màng nghĩ đến sáu ngày rưỡi tiếp theo.
Vừa nói vừa đi, họ đã băng qua những bờ ruộng ngoằn ngoèo, đến được ruộng rau nhà bà Vương.
Anh cháu trai đã gọt sẵn một củ cải, đang rôm rốp gặm lấy gặm để, bên cạnh còn có một cây cải thảo đã bị bóc mấy lớp lá non.
“Thế nào rồi?” Tống Đàm hỏi:
Thao Dang
“Vẫn chất lượng như cũ chứ?”
Anh cháu trai gật đầu, rồi dùng d.a.o trái cây xẻ củ cải thành từng khúc, nhiệt tình đưa cho mọi người:
“Ruộng này chăm sóc tốt hơn, cảm giác còn ngon hơn mẻ trước một chút.”
“Vậy hả?” Tống Đàm thấy hứng thú, nhét miếng củ cải vào miệng, sau đó cũng gật đầu:
“Không tệ không tệ, lần này đúng là ngon hơn chút… Thế thì tăng thêm nửa tệ nhé!”
Dù sao cũng phải tạo chút tính cạnh tranh chứ?
Anh cháu trai: … Tôi đúng là lắm lời!
Nhưng nhìn tổng thể rau ở đây cũng chỉ tầm hai nghìn cân, anh ta vẫn gật đầu:
“Được, tôi có thể quyết, tăng thêm nửa tệ, nhưng lá củ cải thì không tăng đâu! Già hết rồi.”
Dù khách hàng mang về dùng xong đều đặt mua lại rất tốt, nhưng… bớt được một hào thì bớt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1059-chi-phi-sinh-hoat-du-khong.html.]
Hai người anh một câu tôi một câu, chú Ngô đứng bên cạnh mà mắt sáng rực như đèn pha, nghe đến đoạn tăng giá thì miệng không khép lại nổi!
Cho đến khi anh cháu trai báo giá:
“Củ cải sáu tệ một cân, lá củ cải hai tệ, cải thảo năm tệ rưỡi một cân. Chú tìm người nhanh chóng thu sạch, cân lên đi, tối tôi còn phải bán rau.”
“Trời! Vậy mà có giá tận sáu tệ luôn kìa!”
Chú Ngô lập tức gật đầu: “Được được được! Tôi đi gọi người làm ngay!”
“Không cần gọi đâu!” Tống Đàm chỉ ba ông thanh niên đứng bên cạnh:
“Họ sẽ giúp chú một tay, lát nữa chỗ củ cải và cải thảo góc ruộng kia, chú gom riêng lại, bán cho mấy người bạn cháu đó!”
Cô khoanh tay chỉ về hai góc rìa ruộng, ước chừng có thể được khoảng ba trăm cân.
“Giá như nhau luôn!”
“Được được được! Không lấy tiền! Cho bạn cháu hết!” Trong mắt chú Ngô giờ chỉ có mấy củ cải giá sáu tệ mà Tống Đàm vừa nói đến, còn mặt mũi nào mà lấy tiền chứ?
Giống rau là người ta cho mà!
“Cái đó thì cũng không cần thiết.” Tống Đàm nói thật: “Mấy ngàn tệ chứ ít gì, đừng không lấy, cùng lắm chú bớt cho một chút, đến lúc thu dọn kỹ càng là được rồi.”
“Được được được!”
Đối phương gật đầu lia lịa, lúc này đã quay người định chạy về lấy thêm vài cái sọt. Còn Tống Đàm thì quay sang cười với Tần Vân và Hà Huống:
“Đến giúp một tay đi! Nhổ củ cải trước đã, tôi sợ mấy anh không biết c.h.ặ.t cải thảo.”
Nói rồi cô lại liếc nhìn Lục Xuyên, nhìn cái áo len trắng, quần cùng chất liệu, lại thêm đôi giày kia.
Không biết có đắt không, nhưng nghĩ đến đôi giày 3000 tệ của Kiều Kiều, rồi lại nhìn gương mặt anh, Tống Đàm bèn thở dài, tiện tay chọn một cái sọt nhựa vỗ vỗ rồi úp ngược xuống đất:
“Đến, anh ngồi xuống nghỉ một chút, đợi họ nhổ củ cải xong thì anh chỉ cần cắt bỏ lá là được rồi.”
Tần Vân đang hì hục nhổ củ cải ngẩng đầu lên: “Hả? Dựa vào đâu chứ! Tôi cũng biết cắt lá mà!”
Tống Đàm nhìn cái áo khoác chống gió của anh ta:
“Cái áo này của anh không đắt chứ? Cho vào máy giặt là xong, tối về nhờ Kiều Kiều dạy anh dùng máy giặt nha!”
Rồi lại nhìn sang Lục Xuyên:
“Hơn nữa anh ấy còn đang bị thương đó! Cần nghỉ ngơi nhiều!”
Lục Xuyên ngồi trên cái sọt nhựa, lúc này đối mặt với ánh mắt của Tần Vân, hơi nghiêng đầu, rồi…
Mỉm cười.
Vẻ mặt vô tội, ngoan ngoãn như cún con. Anh chỉ đang nghe lời thôi, sao mà có lỗi gì chứ?
Tần Vân nhớ đến cái chân bàn gỗ đặc bị Lục Xuyên đá gãy bữa nọ, rồi lại nhìn cái “vết thương cần nghỉ ngơi” kia của Lục Xuyên.
Được rồi được rồi! Mấy người đi ăn chực như bọn tôi thì có quyền lên tiếng gì chứ, rốt c.uộc, đây là một thế giới nhìn mặt mà sống!
Lần sau đến, dù gì cũng phải mặc cái áo khoác lông cho oách vào!
Nhưng mà Lục Xuyên cũng chẳng ngồi được bao lâu.
Vì anh vừa quay đầu lại thì thấy Tống Đàm đã xắn tay áo, cũng bước vào ruộng, một tay một củ cải, nhổ cực kỳ gọn gàng.
Dưới tay cô, mấy củ cải xanh kia cứ như không bám rễ vậy, chỉ cần nhấc nhẹ là lên, chẳng mấy chốc đã chất thành đống, bị cô nắm lấy lá lôi thẳng đến trước mặt Lục Xuyên.
“Nè, d.a.o làm bếp còn chưa mang ra, tạm thời dùng d.a.o gọt hoa quả này trước nhé.”
Lục Xuyên: …
Anh bắt đầu thấy không yên lòng.
Nghĩ một chút, anh đứng dậy:
“Cô ngồi đây nhặt lá đi, tôi đi nhổ…”
“Ngồi xuống ngồi xuống!” Tống Đàm vội vàng gọi lại:
“Nhặt lá củ cải cũng cần lựa kỹ đó, mấy việc tỉ mỉ như này tôi làm không nổi, anh làm cho cẩn thận nhé!”
Quay đầu lại cô còn nhắc Tần Vân và Hà Huống:
“Có một trăm củ cải thôi mà, ba người bọn tôi nhổ chẳng lẽ không xong à? Chớp mắt là xong!”
Quả thật.
Nghe bảy tám trăm cân củ cải thì thấy nhiều, nhưng thực ra chỉ hơn một trăm cây thôi.
Nhưng Tống Đàm vẫn phải nhắc thêm:
“Anh cẩn thận chút nhé, lá củ cải sần sùi, đừng để bị xước tay.”
Ái chà, tay trắng thế kia, da lại mỏng, mấy lá cải già già thô ráp này mà đụng vào là ngứa cả tay, da nhạy cảm phải cẩn thận chứ.
Lục Xuyên: …