Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1123: Có tiền.

Cập nhật lúc: 2025-06-10 09:54:46
Lượt xem: 186

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì cái “biến cố” khi nãy, dọc đường đi Tống Tam Thành bỗng trở nên điềm đạm hơn nhiều. Đến khi xuống xe, thấy phía trước cửa hàng 4S có nhân viên nhanh chóng bước ra đón tiếp, ông mới lấy lại tinh thần.

Ông mặc áo len lông cừu và quần mới mua, giày là đôi da tăng chiều cao có lót lông, còn chiếc áo khoác không rõ hiệu trên người cũng mới tinh.

Chưa kể, chiếc xe mà ông vừa bước xuống, giá lúc ra biển đã gần cả triệu tệ.

Lúc này, nhân viên trong cửa hàng vội vàng tiến đến chào đón: “Chào chú, hoan nghênh chú đến, chú muốn tìm hiểu mẫu xe nào ạ?”

Chỉ là… xe đắt nhất trong cửa hàng họ cũng chỉ hơn ba trăm ngàn, mà so với chiếc vừa đỗ trước cửa, loại đời mới chưa đến hai năm kia, thì đúng là còn kém một bậc.

Lại liếc sang cặp trai xinh gái đẹp đứng phía sau…

Nhân viên bán hàng lập tức tự tin nâng cao giọng: “Chú là muốn mua xe cho các con phải không ạ?”

Tống Tam Thành: …

Gương mặt tự tin vừa nãy lập tức cứng đơ, ông bèn gằn giọng nói: “Tôi xem cho mình, cái loại kia ấy, loại mười lăm vạn XX đó!”

Nhân viên bán hàng: …

Ánh mắt anh ta chỉ dán vào chiếc xe ngoài kia chưa đầy một giây, sau đó lại nhiệt tình cười nói: “Dạ vâng, mời chú qua bên này. Ồ, chú thật có mắt nhìn! Mẫu này bên cháu mới điều chỉnh giá, tính năng thì khỏi phải bàn rồi…”

Ngược lại, Lục Xuyên lại hơi sững người: “Chú không định xem mẫu khác à?”

Đã từ mười vạn nâng hẳn lên năm mươi vạn rồi, Lục Xuyên dù khuyên ông nên xem loại tầm mười mấy vạn, nhưng không ngờ ông lại chẳng hề lưỡng lự, vừa bước vào là chỉ thẳng mẫu đó luôn.

Tống Đàm nghiêng sang thì thầm với anh: “Ông ấy không nỡ tiêu đâu. Mấy tháng gần đây nhà em có thêm thu nhập, mỗi tháng em đưa cho mẹ năm vạn, nhưng mẹ chỉ đưa cho ông ấy hai ngàn thôi.”

“Cho nên đừng thấy ông ấy cái gì cũng khen, thực ra trong lòng ông nhắm sẵn tầm giá khoảng mười lăm vạn thôi.”

“Gần Tết rồi, còn phải đánh bài, còn phải mua bảo hiểm xe, xe đắt thì không nuôi nổi. Mà lái cũng không dám lái, sợ trầy xước va quệt.”

Lục Xuyên nghĩ lại lúc nãy Tống Tam Thành lái xe, đồng hồ tốc độ vững như bàn thạch ở mức 50, trong lòng cũng âm thầm gật đầu.

Lúc này anh chậm rãi nói: “Vậy để anh mua bảo hiểm xe cho ông ấy đi.”

Một tháng chỉ có hai ngàn, tuy ở trong làng không có gì để tiêu, nhưng mà bảo ông ấy phải móc ra vài ngàn một lần thì cũng đúng là áp lực không nhỏ.

“Vậy thì em không lo nữa nhé!”

Dù sao cũng không phải thiếu tiền, Tống Đàm cũng không dài dòng: “Không cản anh thể hiện, anh tự đi nói với ông đi.”

Cô ngồi xuống ghế salon, lấy điện thoại ra nghịch, còn Lục Xuyên thì vỗ nhẹ vai cô, cũng theo Tống Tam Thành đi xem xe.

Nhưng thời buổi này ai cũng nghĩ đủ cách để bán được xe, người ta chạy một chiếc gần cả triệu đến, vậy mà lại chỉ xem loại mười mấy vạn, thế nên nhân viên bán hàng khéo léo dẫn dắt, dần đưa tầm mắt ông đến mẫu xe đắt hơn vài vạn.

Tính năng cũng không nổi trội lắm, nhưng không gian thì to hơn, rộng hơn.

Tống Tam Thành vừa nghe giới thiệu đã thấy vô cùng ưng ý, mặt mày sáng rỡ.

Nhân viên liền lùi lại hai bước, tiếp tục dẫn dụ: “Chú à, thực ra bên cháu còn có một mẫu xe tiêu biểu, hàng trưng bày chính của cửa hàng…”

Chiếc xe đó được trưng bày ngay vị trí trung tâm, phía trên còn đặt bảng giá to đùng. Tuy giá đó chỉ mang tính tham khảo, giá thật khi ra biển là chuyện khác, nhưng Tống Tam Thành vừa thấy đã lập tức quay đầu:

“Không cần.”

Nhân viên bán hàng: ???

“Chú à, không sao đâu ạ, chú thích mẫu nào thì mua mẫu đó. Nhưng mình có thể tham khảo thử trước, so sánh xem sao… Hay là chú cứ thử ngồi vào trong xe xem thế nào nhé?”

Quả thật là chu đáo quá, ngồi quen xe xịn rồi lát nữa đi thử mấy chiếc xe khác, cảm giác chênh lệch sẽ lộ rõ ngay!

Nhưng Tống Tam Thành, người sống tiết kiệm cả nửa đời, tuy sĩ diện nhưng vẫn thấy tiền quan trọng hơn, lần này tới mua xe, trong túi không có nổi một đồng.

Lúc này ông càng thêm kiên định: “Đắt quá, tôi không cần, tôi chỉ xem cái loại mười lăm vạn thôi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1123-co-tien.html.]

Nhân viên bán hàng: …

Được thôi, làm nghề này rồi, loại khách nào mà chưa từng gặp? Muốn trải nghiệm thì cứ để họ trải nghiệm!

Không nói đâu xa, xe mười lăm vạn ngồi lên chắc chắn không thể bằng mẫu gần ba mươi vạn.

Nhưng… trước đó Tống Tam Thành chỉ từng lái chiếc bán tải hai vạn tệ, mà xe đó thì ghế đã bong tróc nứt nẻ, giờ ngồi lên xe mới toanh như này, làm sao mà không mê cho được?

Đôi mắt ông sáng rực, nếu không phải lý trí còn nhắc cần phải đi xem thêm chỗ khác, thì có khi đã gật đầu quyết luôn rồi.

“Tiểu Lục, con qua xem giúp chú cái xe này thế nào?”

Sau lần trước mua bán tải, Tống Tam Thành không muốn hỏi Tống Đàm nữa.

Vì cô con gái này chẳng giống người nhà họ Tống tí nào, cái gì cũng có mục đích rõ ràng.

Lần trước muốn chở hàng thì nhắm thẳng vào bán tải. Vậy lỡ lần này ông nói cần cốp xe to, chẳng phải cô sẽ dẫn ông đi mua xe van Wuling à?

Không không không!

Lúc này người duy nhất có thể tin tưởng, chỉ có Lục Xuyên.

Lục Xuyên ngồi ở ghế phụ, quay đầu nhìn hàng ghế sau một lượt, c.uối cùng mỉm cười nhẹ nhàng: “Chú à, hay là mình thử cái mẫu tầm hai mươi vạn nhé?”

Anh giơ tay ước lượng: “Xe này hơi nhỏ, Kiều Kiều mà ngồi vào thì sẽ thấy hơi chật.”

Tống Tam Thành không thấy vấn đề gì, vì cả ông và Ngô Lan đều thấp người, mà so với Ngô Lan, ông lại càng gầy.

Nhưng nghe vậy rồi, ông nhớ đến chiều cao của hai đứa con, không khỏi gật đầu liên tục:

“Phải phải phải, ngày xưa, chúng ta ăn uống không đủ chất, lại làm việc nặng nên mới thấp như vậy. Kiều Kiều cao thế kia, sau này ngồi xe này sẽ thấy bí thật.”

Nhưng mà xe hai mươi vạn, đúng là chênh lệch nhiều quá.

Ông đắn đo một hồi: “Thôi bỏ đi, mình đừng thử nữa, sang chỗ khác xem đi, mười mấy vạn là vừa rồi.”

Lục Xuyên vốn hiểu biết về xe, lúc này mỉm cười nói: “Chú à, mẫu xe đó cũng ổn, tiết kiệm xăng, hiệu suất tốt, nếu chú thật sự thích, cứ thử xem sao.”

“Cháu vừa nói với Tống Đàm rồi, cháu với mẹ cháu định ở lại đây một thời gian, cũng chưa chuẩn bị gì nên thấy hơi ngại. Nếu chú đã ưng xe rồi, thì phần tiền chênh lệch và bảo hiểm để cháu lo.”

Thao Dang

Tống Tam Thành lập tức quay phắt sang, ngạc nhiên không tin nổi: “Cháu lo hả? Mấy vạn đấy!”

Lục Xuyên gật đầu: “Vâng ạ, chú đừng lo về tiền bạc, công việc của cháu ổn lắm, mỗi tháng cũng kiếm được một hai triệu đấy.”

Tống Tam Thành thấy đầu óc như quay c.uồng.

Ông biết Lục Xuyên có tiền, không thì sao đi xe bạc triệu được!

Nhưng “có tiền” và “giàu có” là hai khái niệm khác nhau. Thời buổi này, mua xe chỉ cần trả trước chút ít là lái về được rồi.

Vậy thì… thật sự giàu đến mức nào?

Ông không tưởng tượng nổi. Chỉ cần nghe Tống Đàm nói bán một mẻ hàng là lời từng ấy tiền, ông đã thấy quá giỏi rồi. Nhưng tiếc là kiếm nhiều, tiêu cũng nhiều, còn thuê đất nhiều, sang năm lại còn phải đầu tư lớn.

Tiền cứ đến rồi đi như nước chảy, ông cũng chẳng còn mấy khái niệm về việc “giàu” nữa.

Giờ lại nghe Lục Xuyên bảo gì mà mỗi tháng một hai triệu…

Chậc! Bảo sao con gái ông khen là có tiền, đúng là có thật!

Chính vì thế, ông càng thêm kiên quyết từ chối: “Hai mẹ con cháu ở lại thoải mái, ở mấy chục năm cũng chẳng sao. Đừng nói chuyện khách sáo nữa, quà cáp mang theo cũng nhiều rồi, khách sáo quá hóa xa lạ!”

“Còn chuyện mua xe, mình có mức nào thì tiêu mức ấy, không nhất thiết phải mua xe đắt, mới xem có một chỗ thôi, chú còn muốn đi xem chỗ khác nữa, không dùng tiền cháu đâu!”

Tống Tam Thành thầm nghĩ: con gái mình còn chưa gả đi mà, lúc này mà đã dùng tiền con rể tương lai, chẳng phải khiến con mình phải cúi đầu sao!

Loading...