Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1127: Nhân tiện nói luôn.

Cập nhật lúc: 2025-06-10 09:54:56
Lượt xem: 181

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyến đi thành phố lần này, dường như ai cũng thu hoạch được cả tinh thần lẫn vật chất. Đến khi tối về vừa đúng lúc ngồi vào bàn ăn nóng hổi thơm phức, cả đám đồng loạt thở dài một tiếng:

“Vẫn là ở nhà sướng nhất!”

“Ra ngoài một chuyến, thấy tiêu tiền như không có điểm dừng, quần áo bình thường thôi mà cũng dám hét giá cả mấy ngàn, cả chục ngàn.”

Bà Đường là người từng trải, hiếm hoi có lời khen với bộ đồ của Ngô Lan, lúc này cũng lên tiếng đầy thiện ý:

Thao Dang

“Nếu mọi người lên thành phố mở quán ăn cao cấp, đảm bảo một năm kiếm được còn hơn trên núi ba năm.”

Dù sao thì trong chuỗi lưu thông hàng hóa, nguyên liệu luôn là thứ có giá trị thấp nhất. Ví dụ như ông chủ Thường, ngày nào cũng lặn lội đường xa tới chở hàng, còn cứ nhất quyết phải trả giá cao, có phải dư tiền đốt không?

Chỉ có thể nói là… người ta thu lại được nhiều hơn thế.

Nhưng đề xuất này vừa nói ra, cả bàn ăn đã đồng loạt lắc đầu:

“Không làm không làm, trồng trọt vẫn là tốt nhất.”

“Chuẩn luôn!” Gần Tết, Tần Quân càng thêm trầm lặng, lúc này mới cảm khái: “Làm nhà hàng, thật sự cực quá…”

“HAHAHAHAHA!” Trương Yến Bình lập tức cười như điên:

“Này, thầy Tần à, bọn mình đều nghỉ đông hết rồi đấy, sao thầy còn chưa về nhà vậy? Mùng 15 mới khai giảng mà nhỉ?”

Anh ta châm chọc đầy vẻ ‘gato’:

“Ái chà, đúng là ghen tị với mấy người làm giáo viên quá, nghỉ lễ nhiều ghê luôn á!”

Tần Quân lạnh mặt ngay:

“Nhà tôi có bận mấy thì cũng chỉ là mệt thân thôi. Tết nhà tôi chỉ là người thân ngồi lại ăn bữa cơm, mẹ tôi còn chẳng thèm lo chuyện chung thân đại sự của tôi nữa cơ.”

“Còn anh thì sao, anh quan lớn Yến Bình? Tết về quê đối phó với họ hàng kiểu gì thế hả?”

Trương Yến Bình lập tức đặt mạnh bát cơm xuống bàn, giận đến nỗi phát run!

Khá lắm khá lắm!

Tống Đàm vui vẻ ăn thêm hai miếng cơm, trong lòng thầm nghĩ, nhìn người khác khổ đúng là giúp tăng khẩu vị thật!

Mà cô cũng rất thích ông anh họ này, đánh đâu thua đó, nhưng cứ thua lại đánh tiếp, có tinh thần này, thi công chức sao mà không đỗ cho được?

Nhân tiện nói luôn…

“Này, chắc mọi người chưa biết nhỉ, tôi có bạn trai rồi đó!”

“Phụt!”

“Khụ khụ khụ…”

“Bốp!”

“Rầm!”

“Cái gì cơ?!”

Trương Yến Bình trợn tròn mắt như chuông đồng, mặt căng đến mức như sắp hóa thành Quan Công:

“Chỉ đi mua cái xe thôi mà sao lại có bạn trai luôn rồi? Mua xe mà có người mẫu nam đi kèm à?!”

Câu hỏi hay đấy, nhưng tốt nhất đừng hỏi.

Lục Xuyên liền chậm rãi giơ tay, đối diện với hai người anh em đang sốc đến hóa đá, anh dịu dàng mỉm cười:

“Là tôi.”

Mọi người: …

Tần Vân thì cái miếng lòng heo trong miệng rớt "bịch" xuống bát, nhất thời chẳng biết nên biểu cảm thế nào, đành khô khốc thốt lên:

“Cậu… cậu hy sinh nhanh thế à…”

Sáng nay vừa đưa ra ý kiến, tối về đã không chỉ tiếp thu mà còn thực thi. Nhìn gương mặt cười cười đắc ý của Lục Xuyên, cùng dáng vẻ hớn hở kiêu hãnh của Tống Đàm bên cạnh, anh ta không khỏi cảm thán trong lòng:

Y như bị cướp đoạt vậy! Mà khổ nỗi, người trong c.uộc còn vui sướng chịu đựng.

Mới gặp nhau có hai ngày thôi đó?! Não yêu rồi, đúng là não yêu!

Ngược lại, Trương Yến Bình nhìn Lục Xuyên một cái, rồi chậm rãi ngồi lại vào ghế, thậm chí còn cố gắng dịu nét mặt:

“Là Lục Xuyên à… Ừ cũng được, cũng được…”

Lại liếc nhìn Tống Đàm, anh ta còn nhẹ nhàng thở ra, dù sao thì với một đứa em gái giỏi giang như vậy, anh ta thật sự sợ có ngày nó dắt về một đứa chẳng được cái gì cả.

Còn Lục Xuyên này, nói gì thì nói, mặt mũi và tiền bạc đều rất ổn.

Còn cái chuyện người tỉnh ngoài… Ờ thì cũng không quan trọng lắm!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1127-nhan-tien-noi-luon.html.]

Yêu đương mà, có khoảng cách mới dễ nhớ nhung, chứ suốt ngày ở chung một chỗ chỉ tổ cản trở kiếm tiền!

Tần Quân cũng âm thầm thở phào.

Tống Đàm thì cũng rất tốt, nhưng anh ta đã quyết rồi: tìm đối tượng thì nhất quyết không chọn người làm kinh doanh nữa. Thành ra ở trong làng ai đùa vài câu là anh ta lại thấy xấu hổ. Giờ thì tốt rồi, Lục Xuyên trông đẹp trai thế, chắc chẳng còn phần mình nữa đâu.

Giáo sư Tống ngơ ngác nhìn mọi người, cứ cảm thấy có điều gì cần nói, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nói cái gì, c.uối cùng đành ngập ngừng gật đầu.

Ngược lại bà Đường lại tỏ ra rất hài lòng:

“Tiểu Tống làm việc quyết đoán, phải như vậy mới được, cái kiểu lề mề lắm chuyện thì có mấy ai làm nên đại sự chứ!”

Ông bà nội nãy giờ không nói gì thì bắt đầu do dự:

“Bạn trai lần đầu đến nhà, theo lý thì chúng ta nên mừng tuổi nó cái gì đó... Nhưng mà Đàm Đàm con còn chưa đến nhà bên đó lần nào thì...”

Rốt c.uộc cái quy củ này nên làm sao mới đúng?

Tống Đàm: …

“Chỉ là mới đang quen thôi mà, sao mọi người nghiêm trọng thế… Bọn con còn chưa mài giũa gì mà, đúng không Lục Xuyên? Những chuyện khác chưa vội đâu ha?”

“Vâng.” Lục Xuyên gật đầu: “Không vội. Chỉ là không muốn giấu giếm mọi người, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”

“Lời này đúng đấy,” ông chú Bảy phát biểu lạnh nhạt:

“Tiểu Lục này, cậu mới yêu đương, tâm trạng kích động thì ta hiểu được. Nhưng là đàn ông, muốn có mặt mũi ở nhà gái, thì phải có chút bản lĩnh, thường ngày ở nhà cậu nấu được món gì? Có định học món mới nào không?”

Lục Tĩnh bên cạnh âm thầm lắng nghe, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên mình đoán đúng tâm lý người nhà. Nếu không thì đứa con trai lớn tuổi thế này chắc cũng chẳng đẩy đi nổi nữa!

Hơn nữa, may mà người họ hàng của bí thư Tiểu Chúc tối nay không ở đây mà phải lên nhà ăn trên núi ăn cơm, nếu không một hàng trai tráng như cây dương liễu thẳng tắp đứng đó… so sánh xong lại là một kiểu "cứng rắn" khác…

Thế thì độ cạnh tranh của con mình chắc tiêu luôn rồi!

Nghĩ tới đây lại càng cảm thấy may mắn vì ông chú Bảy giữ vững nguyên tắc, bị thuyết phục mãi mới chịu đồng ý cho ít nguyên liệu nấu một nồi canh thập cẩm, nhưng người thì nhất định phải lên nhà ăn trên núi!

Lúc này Lục Tĩnh nhanh chóng cười tươi:

“Ông chú họ nói quá đúng! Tiểu Xuyên nhà cháu hôm nay đi siêu thị đã mua đủ nguyên liệu rồi, tối nay đảm bảo làm được món gì đó đặc biệt cho Đàm Đàm!”

“Ngài là đầu bếp chính, nấu toàn món cao cấp. Còn tiểu Xuyên thì thường hay lên mạng, toàn học làm mấy món ăn vặt, đồ ăn nhẹ, đúng là bổ sung cho nhau.”

Ông chú Bảy nghe vậy vô cùng tán đồng.

Thế là cả bàn lại một lần nữa vui vẻ ăn uống rôm rả.

Chỉ có Kiều Kiều là còn lưỡng lự:

“Anh có bạn gái rồi, chị có bạn trai rồi, em cũng muốn tìm bạn gái… Hôm nay coi phim, cả Gấu Gấu cũng có bạn gái rồi…”

Ô kê! Đây mới đúng là vấn đề to lớn!

Tống Đàm lập tức ra quyết định:

“Em còn nhỏ!”

“Ơ?” Kiều Kiều ngơ ngác: “Gấu Gấu cũng nhỏ mà?”

“Không giống nhau.” Tống Đàm quả quyết quay sang Tần Quân:

“Thầy Tần, lên sàn đi!”

Tần Quân vạn năng lập tức điềm tĩnh nói:

“Kiều Kiều à, người với gấu không giống nhau… Gấu yêu đương thì pháp luật không quản, nhưng em thì có đấy, con trai chưa đủ 22 tuổi là không được kết hôn.”

22 tuổi…

Kiều Kiều năm nay mới mười tám, cảm giác thật xa vời quá!

Cậu nhóc thở dài thật sâu, đầy trưởng thành.

“Còn nữa,” Tống Đàm nghiêm túc nói:

“Người ta bảo chưa lập nghiệp thì chưa nên lập gia đình, tuy em có rất nhiều học sinh, nhưng đã có ai học hành nên người chưa?”

“Chưa có đúng không?”

“Vậy đấy, tuổi còn nhỏ, sự nghiệp chưa thành, nếu em tìm bạn gái thì đúng là quá non nớt rồi!”

Kiều Kiều nghĩ nghĩ: đúng thật, các bạn nhỏ chưa từng nộp bài tập lần nào!

Nghĩ tới đây, cậu cũng nghiêm mặt lại, nói đầy chính khí:

“Em hiểu rồi, chị yên tâm, lần sau em sẽ bắt các bạn nhỏ nộp bài tập!”

Bài tập mà không nộp tốt, em sẽ gọi phụ huynh tới làm việc!

Loading...