Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1128: Hai chân hay ba chân.
Cập nhật lúc: 2025-06-10 09:54:58
Lượt xem: 280
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ăn cơm xong, thì dạo, thì việc, còn Tần Vân với Hà Huống thì lôi kéo Lục Xuyên lên lầu:
“Thành thật khai báo, hai thành đôi hả?!”
“ đấy! A Xuyên, thế giống tí nào! Sao như thế …”
Hai em mắt sáng quắc, chằm chằm .
Ngược , Lục Xuyên lúc bình tĩnh: “Tính tình cô , cảm thấy nếu bỏ lỡ sẽ tiếc.”
Tính tình ?!
Tần Vân đồng tình nổi, dù mới đến hai ngày, nhưng ai chẳng thấy rõ Tống Đàm ở nhà là một là một, hai là hai, khí thế áp đảo rõ ràng!
“Cô còn bế cả heo cơ mà!”
Hà Huống phụ họa: “Cậu mà yêu đương với cô , sợ sang năm gặp là bỏ sách, nông ! Mà cũng đánh cổ , chỉ còn lời thôi.”
“Chuẩn luôn!”
Tần Vân nhớ cảnh tượng hôm đó, cũng thấy chấn động tâm linh: “Đến lúc đó mà chịu cày ruộng, chắc đánh ba trận một ngày cho mà xem!”
Lục Xuyên: …
Anh kéo khóe miệng, mà như :
“Bây giờ mà để các ăn ba trận đòn một ngày thì các tin ?”
Tần Quân tức tới run :
“Được ! Cậu thế là trọng sắc khinh bạn ?! Cô gì hơn ? Mới quen mà bảo vệ cô như ?”
Lục Xuyên bắt đầu cảnh giác:
“Cẩn thận cái giọng điệu của đấy!”
Đừng như oán phụ bỏ rơi thế chứ.
Huống chi, cái gì , thì bạn gái và em chí ít cũng thứ tự chứ? Vì em xả thì là trượng nghĩa, nhưng vì thế mà mất luôn bạn gái thì cũng là… ngốc!
đùa thì đùa, Lục Xuyên vẫn thật:
“ cảm thấy ở bên Tống Đàm cảm giác an . Cô tự tin việc thể khiến c.uộc sống hơn, mà dù thì cũng sẽ nhanh chóng tìm cách vượt qua. Còn thì sống kiểu ngày nào cũng như ngày nào, dũng khí để thử cái mới.”
“Vì thế, cô kéo theo, cũng .”
Ôi trời, em đúng là tình yêu cho mù quáng , bọn họ còn bày đặt vai tiểu nhân gì chứ?
“Haizz…”
Nghĩ tích cực thì, Tần Vân đành gật đầu:
“Được , , bạn gái như tiên giáng trần thì bọn em cũng nên điều… mà, , , là bài học m.á.u xương đấy!”
“Giờ đây dám ý định gì luôn, cũng giữ đạo đức đàn ông cho ! Nếu , đàn ông mà dơ bẩn thì Tống Đàm , là chuyện tha , mà là, mất hai chân ba chân thôi…”
Anh đầy lo lắng:
“Cậu mà, cô tiền, đủ sức đền bù!”
Câu quả thật lực sát thương lớn, Hà Huống há miệng định gì thôi.
Ngược , Lục Xuyên mặt mày đầy cổ quái, lúc sang Tần Vân đầy thành ý, cửa phòng, Tống Đàm đang đó.
“Em thấy hết ?”
Tống Đàm như :
“Nghe hết ! Giờ em mới hiểu ‘lương sư ích hữu’ là như nào đấy. Lục Xuyên, bạn bè của đúng là thật!”
Lời thì đúng là lời đó, nhưng giọng điệu đáng sợ thế nhỉ?
Tần Vân bắt đầu đánh trống trong lòng, thật sự đến cửa từ lúc nào. Lại trừng mắt Lục Xuyên:
“Sao cô đến mà nhắc một câu nào hả? Đồ đàn ông âm hiểm! Lấy lời của bọn nền cho sáng chói ?”
giây , Tống Đàm tươi:
“Ông chú Bảy tối nay món đậu nành rang muối giòn cay đấy, đang canh cạnh nồi chờ ăn nóng, các ăn ?”
À há!
Đậu nành rang muối!
Tần Vân và Hà Huống lập tức bật dậy, trong đầu chỉ còn mỗi một câu hỏi: lãng phí thời gian đêm tuyệt vời như thế để càm ràm chuyện tình yêu nhỉ?! Có mỗi Lục Xuyên thôi, là đàn ông thì sợ gì bắt nạt chứ?!
Đã thì… lẹ lẹ ăn đậu nành rang muối !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1128-hai-chan-hay-ba-chan.html.]
“A Xuyên , nghĩ kỹ ! Tống Đàm thế mà để lỡ thì nửa đêm xách đèn lồng tìm cũng tìm … Bọn xuống nhé!”
Bên ngoài cầu thang vang lên tiếng bước chân lộc cộc lộc cộc dồn dập, dần xa. Trong phòng dần yên ắng hơn, cho đến khi Lục Xuyên chút lúng túng dậy:
“Hay là cũng xuống dạo chút nhé.”
Dù cũng đang ở nhà Tống Đàm, hai ở trong phòng riêng với cũng thấy kỳ kỳ.
“Dưới lầu đông quá mà.”
Tống Đàm đóng cửa phòng cái “cạch”, thong thả bước , tò mò quan sát vali ở góc tường:
“Cái vali cũ quá, công tác xa ?”
Lục Xuyên nghĩ một chút:
“Trước đây thỉnh thoảng du lịch, gần đây thì do công việc.”
“Thế đến Ninh Thành? Du lịch hả? Hay chỉ tiện đường qua đó?”
Nếu thì chẳng chuyện cứu cầu vượt .
Lục Xuyên bất đắc dĩ:
“Chắc cũng kể chuyện ông chồng cũ của bà nhỉ? Năm ngoái ông phát hiện cô con gái út ruột thịt, còn đứa con trai thì vẫn sinh . Sau đó loằng ngoằng ngóng tin tức của , lấy một ít thông tin về ... Em mấy chuyện thấy chán ?”
“Không !”
Tống Đàm lập tức lắc đầu như trống bỏi, mắt sáng rực:
“Kể tiếp , kể kỹ kỹ , rõ chi tiết!”
Cô phịch xuống cạnh Lục Xuyên, nhấn mạnh:
“Em thích mấy chuyện lắm!”
Lục Xuyên: …
“Ông , tên là Chu Dũng Chí, hồi trẻ lượt kết hôn với mấy ‘chân ái’, nhưng chỉ cô con gái thứ hai là con ruột. Mà ông thì trọng nam khinh nữ, cho rằng tài sản to như thế của , chỉ con trai mới thừa kế…”
“Thế nên giờ sắp thừa kế mấy trăm tỷ ? Có mua trực thăng ? Em thể cho xây thêm bãi đáp trực thăng ngoài sân luôn!”
Tống Đàm chút hưng phấn, ai mà cưỡng nổi một tình tiết ‘trai nhà nghèo thành thiếu gia thừa kế tài sản kếch xù’ ngay cạnh cơ chứ?
Thao Dang
Lục Xuyên bất đắc dĩ thở dài:
“Thứ nhất là ông c.h.ế.t. Việc tìm điên c.uồng là vì thấy gương mặt khá , cảm thấy thể lợi dụng, giúp ông kiếm lời thêm.”
Tống Đàm hụt hẫng thụp xuống:
“À…”
ngay đó an ủi :
“Ít nhất thì mắt thẩm mỹ của ông cũng còn, trai. Anh yên tâm, trong lòng em thì đáng giá cả ngàn vàng luôn!”
Cô mấy câu ngọt như đường chẳng chút ngập ngừng, còn Lục Xuyên thì một ngày tấn công dồn dập, giờ rèn luyện khả năng… miễn dịch.
Lúc còn âm thầm tính toán giá trị, ngàn vàng, tính theo thời giá hiện nay, cũng thấp…
Lạc đề .
“Dù thì,” Lục Xuyên vẻ mặt nhỏ của Tống Đàm, bỗng bật :
“Ông cũng chẳng gì ghê gớm. Lần lái xe về Ninh Thành là để nhờ điều tra thử... Kết quả là chỉ bốn căn nhà cũ, tất cả đều đang thế chấp. Tiền mặt một triệu, còn là nợ nần linh tinh.”
Tống Đàm suýt thì ngất xỉu!
Nãy giờ bao nhiêu tưởng tượng, kết quả là cái khối gia sản thể thừa kế … trừ hết nợ còn chẳng bằng thu nhập một tháng truyện của ?
“Ngày gặp tai nạn, sắp xếp cho ông ít việc. Sắp tới chắc ông bận bù đầu, cũng rảnh lo đến nữa. Nên mới tính về thủ đô…”
Không ngờ lên cầu vượt thì gặp vụ tai nạn liên , mấy chiếc xe phía tông dồn, xe đầu đ.â.m xoay một vòng, lật ngược lên bốc khói.
Chính lúc đó, thấy cô gái ở hàng ghế ôm c.h.ặ.t ba lô, chật vật bám lấy cửa sổ xe, cố gắng kêu cứu trong tuyệt vọng…
Nói đến đây, Lục Xuyên khẽ đưa tay vuốt nhẹ tóc Tống Đàm:
“Anh còn nhớ lúc kéo em , tóc em dính một mảng m.á.u lớn, thấy mà phát sợ… Lúc đó em nghỉ dưỡng lâu lắm hả?”
Tóc trong tay mềm mại mượt mà, hề thấy chút dấu vết nào của sự yếu ớt năm xưa. Lục Xuyên khẽ thở dài:
“Giữa ranh giới sinh tử, dứt bỏ những đáng trong quá khứ. Mà em bây giờ, cũng khác nhiều so với khi .”
Anh nghiêng về phía , vòng tay ấm áp ôm lấy eo lưng Tống Đàm, nhẹ nhàng :
“Đôi khi nghĩ , duyên phận đúng là chuyện kỳ diệu.”