Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1144: Không gian riêng.
Cập nhật lúc: 2025-06-13 09:21:48
Lượt xem: 154
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bí thư Tiểu Chúc vừa mới kịp ngồi xuống ăn được một chén bún gạo.
Mới qua Lạp Bát mấy hôm, tranh thủ lúc các lãnh đạo cấp trên còn chưa ăn hết đặc sản được mang về, ấn tượng vẫn còn mới, nếu không tranh thủ bàn chuyện cải tạo hệ thống điện thì còn đợi đến bao giờ?
Khi Tống Đàm lái chiếc xe ba bánh phong cách "gió c.uốn mây bay" chở công chúa hạt đậu trở về, thì đúng lúc cô nàng vừa húp xong ngụm nước c.uối cùng trong chén, “phụt” một tiếng bị ớt trong nước súp sặc đến, lập tức ôm n.g.ự.c ho dữ dội, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Phải mất một lúc lâu, nhờ Ngô Lan vừa rót nước vừa vỗ lưng, mới chậm rãi bình tĩnh lại trong vẻ thê thảm.
Nhìn lại thì thấy Tống Đàm đã dắt tay người trên xe bước tới rồi.
“Chậc…” - yêu đương trong phim truyền hình toàn là xạo sự. Nữ cán bộ trẻ lắc đầu: ngoài đời thật chỉ có nữ sơn tặc với áp trại phu quân thôi! Mà còn là sơn tặc đi xe ba bánh.
Nhưng, cái nữ sơn tặc này nói câu nào sao nghe mà dễ khiến người ta mềm lòng đến vậy.
“Bí thư Tiểu Chúc ơi, tôi vừa giúp làng mình kéo được một dự án đầu tư mấy triệu đó, cô điện cải cách tới đâu rồi?”
Nhà họ Tống đông người, hè thì ít bật điều hòa, chứ năm nay hè vừa qua còn cầm cự được. Nhưng sang năm công việc trên núi tăng lên, trong làng người cũng nhiều hơn, đến lúc đó cùng bật điều hòa mà để trạm biến áp "xụi lơ" thì biết làm sao?
Giữa mùa hè bốn mươi độ, mà còn không có điện thì khác gì phá chuyện đại sự!
Bí thư Tiểu Chúc mặt cũng đỏ lên, vui vẻ hỏi: “Dự án gì vậy? Mấy triệu cơ?”
Tống Đàm chỉ chỉ Trương Yến Bình, rồi lại chỉ Lục Xuyên: “Hai người họ mở hai homestay, đầu tư… ít nhất mỗi người cũng 1 triệu rưỡi chứ chẳng chơi.”
Bí thư Tiểu Chúc mừng rỡ: “Tốt quá tốt quá! Thế là có ba triệu rồi! Với lại đây còn là khoản đầu tư đầu tiên vào làng mình ngoài trang trại nhà cô nữa đấy! Có cái này rồi thì sau này tôi dễ nói chuyện hơn rồi!”
Nhưng vừa mừng xong cô nàng lại hơi khựng lại: “À mà… mấy chính sách hỗ trợ homestay nông thôn mỗi năm mỗi thị trấn cũng chỉ được cao nhất là một suất thưởng 500 ngàn thôi, mấy cái còn lại thì toàn kiểu 100 ngàn, 80 ngàn hoặc miễn thuế này kia.”
Một bên là bạn trai, một bên là anh họ, cái khoản thưởng này nộp hồ sơ kiểu gì đây? Với lại mấy chính sách kiểu này thay đổi liên tục, năm nay có, sang năm chưa chắc còn.
“Không sao đâu.” Tống Đàm nhìn sang Lục Xuyên, thấy anh gật đầu thì dứt khoát nói: “Cứ dựa theo doanh thu mà đánh giá là được. Tôi nghĩ anh Yến Bình có cửa hơn.”
Đây là thi chọn trong toàn thị trấn, còn chưa đến giai đoạn nộp hồ sơ. Với lại Lục Xuyên muốn làm mô hình nhỏ mà tinh, doanh thu chắc chắn không bằng Trương Yến Bình.
Bí thư Tiểu Chúc mừng tới mức không khép được miệng: “Tốt lắm tốt lắm! Có nhắm được nhà nào chưa? Sau này mấy thủ tục hành chính cứ để tôi lo!”
Nhờ Tống Đàm mà cái vai "môi giới nhà đất" này cô đã quá quen tay rồi.
Chỉ là hiện tại thân phận của cô cũng hơi kẹt.
Là một bí thư làng, lại còn là cán bộ trẻ được đề bạt theo phong trào sinh viên về nông thôn, mỗi lần đi họp ở thành phố thì cấp bậc lại không đủ.
Nói không có người nâng đỡ thì cũng không hẳn, nhưng cô về làng này cũng mới chưa đầy một năm, chẳng khác gì Tống Đàm về quê vậy.
Chỗ này chưa có thành tích gì nổi bật, miễn cưỡng được đề bạt lên cao thì có ích gì? Mà cô thì lại thật lòng muốn làm việc cho ra trò. Nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại làng này mà muốn trông cậy vào ai, thì chỉ còn trông cậy vào nhà họ Tống.
Làm chân chạy giấy tờ, môi giới gì cũng được, miễn là việc thành, cô thấy xứng đáng!
Không trách gì mà ông nội còn khen cô nữa kìa!
Còn Trương Yến Bình với Tần Quân thì đã định sẵn địa điểm từ sớm, giờ chỉ tính mở rộng thêm sân vườn bên ngoài một chút là được.
Nhưng Lục Xuyên thì chỉ vừa mới nãy nghe mọi người nói chuyện mới nổi hứng, giờ biết đi đâu mà kiếm chỗ? Đành lắc đầu.
Bạn trai của Tống Đàm cũng định mở homestay, Trương Yến Bình thì chẳng hề lo lắng, anh ta biết rõ người ta đâu có làm vì tiền lời.
Ngược lại thì hơi lo: “Hai người tính định vị homestay thế nào? Nếu định làm cao cấp, thì tụi anh cứ làm dạng bình dân một chút là được rồi.”
Làng này còn chưa phát triển đâu, người trong nhà mình không nên tự “cạnh tranh nội bộ” trước đã.
Lục Xuyên lắc đầu: “Chắc sẽ không trùng định vị với mấy anh đâu. Nếu anh mở homestay thì chắc cũng chỉ vài phòng, giá mỗi phòng có thể sẽ trên 500 tệ.”
Có thể còn cao hơn.
Dù sao, homestay này nói cho cùng cũng là chỗ ở của anh và Lục Tĩnh, muốn tổng thể hài hòa thì nội thất, bày biện không thể qua loa được.
Huống hồ Trương Yến Bình vừa mới nói muốn mở homestay, mà bên anh lại định làm kiểu tương tự, thế chẳng phải là không phải người nhà mà còn muốn phá tan gia đình người ta à?
Chậc!
Có một mô hình giá cao để so sánh, nếu họ đi theo hướng nhỏ mà tinh, chẳng phải sẽ càng dễ được ưa chuộng sao?
Homestay ở vùng nông thôn đến giờ vẫn chưa thấy ánh sáng phát triển, đất nhà Đàm Đàm thì lại không mở cho khách tham quan… mà phòng đơn đã hơn 500 tệ?
Trương Yến Bình và Tần Quân nhìn nhau, trong lòng dâng lên một trận chua xót: có tiền thật tốt quá đi!
Còn Tần Vân với Hà Huống thì như hóa đá.
Anh em tốt kiểu gì đây? Tự dưng lại đầu tư không thèm nói một tiếng?
Hà Huống yếu ớt giơ tay: “Tôi cũng đầu tư một suất… được không?”
Tần Vân mắt sáng lên, nhưng lập tức tỉnh ra, đẩy Hà Huống một cái: “Cậu đầu tư cái gì mà đầu tư! Không nhìn ra à? Người ta là muốn mua nhà ở quê của bạn gái, làm gì có phần cho hai đứa mình chen vào?”
“Không hẳn thế.” Lục Xuyên đối diện với hai người họ, cười nhã nhặn: “Chủ yếu là muốn tìm cho mẹ tôi một công việc riêng.”
Cứ ở nhà làm việc vặt hoài cũng không ổn, đến nhặt rau còn chậm hơn người khác cả đoạn.
Hà Huống ỉu xìu: tôi cũng chỉ nói vậy thôi, từ sau vụ Tần Vân làm mấy chuyện rối beng kia, giờ vợ tôi mỗi tháng cũng đòi tôi nộp bản thảo rồi.
Đầu tư cái gì mà đầu tư?
Vợ tôi nói rồi, giờ kiếm tiền đủ sống là được, chỉ cần không khởi nghiệp, thì tôi nằm nhà cũng chẳng sao, chỉ có điều: tuyệt đối không được khởi nghiệp!
Tần Quân lại ngẫm nghĩ, rồi buồn bã nói: “Vậy chắc cậu không định quay lại thủ đô nữa hả?”
“Không đâu.” Lục Xuyên dứt khoát: “Vẫn như đã nói, mấy ngày nữa tôi sẽ quay lại. Ở thủ đô còn nhiều việc chưa xử lý xong.”
“Còn nữa…”
Anh quay sang nhìn bí thư Tiểu Chúc, lịch sự mỉm cười: “Phiền cô giúp tôi hỏi xem, trong làng giờ có ai sẵn sàng cho thuê nhà cũ lâu dài để tôi cải tạo lại không?”
Đối mặt với sức sát thương nhan sắc như thế này, dù bí thư Tiểu Chúc lòng như nước tĩnh, cũng không nhịn được liếc nhìn Tống Đàm một cái, thầm nghĩ: ra tay thật nhanh!
Nhưng chuyện chính vẫn phải lo, cô cũng sảng khoái nói: “Vậy anh chờ chút nhé, muộn nhất tối nay, tôi sẽ tìm hiểu xong cho.”
Nói xong, cô cũng tất bật chạy ra khỏi nhà.
Tống Đàm lúc này quay đầu lại nhìn Lục Xuyên, ánh mắt đầy mong đợi: “Câu hỏi lúc nãy em hỏi anh trên xe ba bánh, anh vẫn chưa trả lời đâu đấy.”
Câu nào vậy?
Mọi người xung quanh lập tức dựng tai, trợn tròn mắt, ánh nhìn nóng rực.
Lục Xuyên: …
Anh dứt khoát gật đầu, rồi nói với mẹ mình, người cũng đang hóng hớt chẳng kém: “Mẹ ơi, về chuyện homestay, mẹ có kế hoạch gì chưa?”
Yêu đương mà không có không gian riêng, thật sự là… không được đâu.
Chương 1144-LTG: Lời của tác giả - Không phải xin nghỉ, chỉ là muốn tâm sự một chút (Có thể bỏ qua).
Nhìn tiêu đề chắc cũng biết tôi “mất uy tín” cỡ nào rồi ha!
Nhưng mà hôm nọ tôi so sánh với bạn thân, tôi viết trong một năm nhiều hơn cô ấy đấy!
Thế mà mấy người mắng tôi "nghỉ viết", lại khen cô ấy “ổn định”…
Haizz… (mặt thở dài)
Có lẽ đây chính là cái gọi là “áo mới không bằng bạn cũ” (cảm khái)
Thôi quay lại chính sự, viết đến tận giờ tôi thật sự chưa nói chuyện tử tế với mọi người bao giờ, mà bạn đọc thì toàn là “người quen lâu năm” cả. Tôi biết rất nhiều bạn vẫn còn theo dõi từ các nền tảng khác nhau, thật lòng cảm ơn.
Dù là nói chuyện thế này chưa chắc các bạn muốn đọc, nhưng tôi cũng tiện sắp xếp lại cảm xúc của mình, mọi người cứ coi như “xem cho vui” vậy nha.
Quyển truyện này mở vào tháng 7 năm 2022, ý tưởng nảy ra trong ngày, viết trong ngày, ký hợp đồng trong ngày…
Dù sao thì người nghiêm túc ai mà còn viết dàn ý đâu chứ!
Tôi không làm được việc đó, cứ viết là mất cảm hứng ngay, đến giờ vẫn còn mấy bộ có dàn ý đầy đủ mà không có chút hứng thú nào để viết tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1144-khong-gian-rieng.html.]
Chỉ có thể nói là ngay từ đầu đã không luyện được thói quen viết bài bản thôi.
Nhưng thật ra cũng chẳng sao, dàn ý của tôi toàn dùng để… đi ngược lại.
Giờ thì ngoài việc sắp xếp mạch truyện lớn cần thiết ra, tôi hầu như không viết dàn ý hay chi tiết nữa rồi.
Nhưng mà lúc bắt đầu truyện này tôi đã biết trước:
Tôi không viết nổi truyện tiết tấu nhanh nữa rồi, xong đời!
Giờ chỉ toàn viết thường nhật thôi.
Hồi mới bắt đầu viết, từng viết ‘Thanh Quỷ Kỷ Sự’ kiểu vài vạn chữ là xong một đơn vị tình tiết (không khuyên mọi người xem đâu, văn phong ban đầu rất kém, nhiều ý tưởng không tả ra được, bug thì thôi rồi).
Còn bây giờ? Vài vạn chữ mới qua được… một ngày…
Đúng là càng sống càng đi lùi mà.
Nhưng viết suốt tám năm, tôi cũng thấy mình có tiến bộ:
Chưa từng lặp lại thể loại, chưa từng xào lại mô-típ, có khi viết không nổi hoặc phải bỏ dàn ý cũng đều nói thật với mọi người, phong cách là thành thật làm đầu.
Truyện này, lúc bắt đầu thực ra là lấy tình cảm làm chủ đạo (chắc có bạn còn nhớ văn án đầu tiên có nói “song tu” các kiểu).
Ban đầu định hình là một bộ tiểu bạch văn về tình cảm nơi thôn quê.
Vì tôi cũng muốn nỗ lực tiến bộ mà, tình cảm là điểm yếu của tôi, còn yếu nữa là xung đột với nhân vật kiểu “cực phẩm”, nói chung còn nhiều cái yếu.
Nhưng viết một thời gian thì… không kiểm soát nổi nữa, tình cảm cũng đi chệch hướng.
Viết phần đầu thì vẫn chưa hay, nhưng kiểu gì cũng phải bước ra khỏi vùng an toàn, chứ chẳng lẽ tôi cứ tự viết, tự xem, tự tự… mày mò hoài à?
Cho nên những lời góp ý, phê bình, hay cả sự ủng hộ yêu thích của các bạn tôi đều rất trân trọng và biết ơn.
Tôi không dám hứa gì cả, chỉ có thể nói rằng tôi vẫn đang cố gắng.
Bây giờ có nhiều bạn không thích tình cảm, cho rằng đó là bù trừ hay không thể rời đàn ông gì đó.
Nhưng thật ra lúc tôi viết thì không nghĩ nhiều đến vậy đâu.
Chỉ là nhất thời có cảm xúc, tôi muốn viết, nhấc bút là viết, đơn giản vậy thôi.
Hoặc là tôi cũng phải luyện viết tình cảm chứ đúng không?
Văn vô CP thì cũng tốt, nhưng nói thật, độc giả ít (╥_╥)
Thao Dang
Các bạn không thích đọc, chắc chắn là do tôi chưa viết đủ tốt, điều này tôi tin chắc.
Tôi sẽ cố gắng nâng cao trình độ, cố cho văn phong theo kịp trải nghiệm đọc và khẩu vị của các bạn.
Suốt những năm qua, tôi cảm thấy mình cũng tạm gọi là làm được rồi.
Thật ra kiến thức của tôi rất ít, viết tới đâu thì tra cứu tới đó, chỉnh sửa, tìm tài liệu… là chuyện thường ngày.
Nhưng tôi không thấy mệt, mà ngược lại còn cảm thấy vui.
Tôi kể chuyện mà có nhiều người thích nghe như vậy, tôi thấy mình thật tuyệt vời!
Ngoài ra thì… cũng vì muốn thu hút thêm độc giả nữa.
Bởi vì rất nhiều người thích đọc tình cảm, mà tôi là một người kể chuyện, tôi cũng muốn có nhiều người đọc, cũng muốn kiếm thêm chút tiền, nói ra thì cũng không có gì phải xấu hổ cả.
Hồi xưa viết truyện vì muốn kiếm thêm tiền, mua nhà nợ nần chồng chất, áp lực lớn đến mức suýt khóc luôn.
Khi đó xin phiếu tháng (vì có thưởng), cũng xin quà tặng, mọi người còn góp bạc cho tôi… tôi chỉ biết nói là vô cùng cảm ơn.
Giờ thì không cần nữa rồi. Không phải là không thiếu tiền, chỉ là c.uộc sống ổn định, khoản nợ lớn nhất cũng trả được rồi, như vậy là đủ.
Tôi cảm thấy mình rất có phúc, lớn lên gặp được rất nhiều quý nhân, cả từ khi bắt đầu viết truyện đến giờ, biên tập viên nào cũng rất tốt, kể cả đã nghỉ việc hay vẫn đang làm.
Nên tôi rất biết ơn.
Như vậy là đủ tốt rồi, không cần cầu mong gì thêm.
Về thành tích: truyện này hiện đã lên hạng hai bảng xếp hạng năm ngoái, đây là lần đầu tiên trong đời tôi đạt được.
Dù sao tôi cũng không phải thiên tài gì, chỉ có thể gọi là cần cù.
Xếp hạng nhì toàn năm được thưởng một cái điện thoại Huawei (đã bán lại cho tác giả khác rồi). Nhưng mà tôi cũng đã khoe lên vòng bạn bè, hí hí hí, hạnh phúc thật đơn giản.
Về chuyện kết thúc truyện, dự kiến còn lâu lắm, chưa thể đưa ra con số cụ thể.
Vì một số tiết khí, món ăn, bố trí làng quê, và sắp xếp tình tiết còn cần một năm nữa.
Nên chắc chắn sẽ còn viết rất lâu, nếu các bạn chưa ngán, thì mỗi ngày đọc chương mới nhai thêm hai miếng cơm là được rồi.
Sẽ càng ngon hơn nữa!
Trời ơi đoạn này gần 2000 chữ rồi, tôi đúng là lắm lời thật!
Kết lại!
Giờ môi trường chung không dễ dàng, việc các bạn đăng ký đọc truyện là sự ủng hộ lớn nhất đối với tôi rồi.
Truyện này giờ ngoài bảng xếp hạng năm cũng không tranh đoạt gì cả, nếu có điều kiện thì các bạn hãy đọc thêm truyện của người khác, không cần tặng quà hay chi tiền cho tôi đâu.
Dù sao nữ tần hiện nay đang xuống dốc, đừng thấy tôi nằm trong top 10 bảng xếp hạng mà tưởng sung túc, thật ra lượng đăng ký chưa chắc bằng top 50 của mấy năm trước.
Các bạn đọc thêm nhiều tác phẩm, để thu hút thêm nhiều tác giả cùng viết,
cùng viết ra truyện hay, thì cả cộng đồng mới phát triển được!
Về cập nhật...
À thì... à thì… tôi biết nhiều bạn giận lắm, nói rằng: “Chị viết hay thế, viết mượt thế, sao không viết nhiều chút hả? Có khó gì đâu?”
Không khó! Nhưng… tôi viết không nổi!
Với tôi, một ngày viết 2 chương mà phải vắt óc suy nghĩ, và một ngày viết 2 chương trôi chảy, hai việc này cần lượng “năng lượng khởi động” giống nhau!
Y chang luôn!
Nếu giao chỉ tiêu cao quá, xin thú thật là, ngày hôm sau tôi không muốn mở mắt ra luôn, đau khổ như đang tăng ca vậy.
Ngoài ra là về tiết tấu, tôi vẫn sẽ tiếp tục viết kiểu chậm rãi, rề rà, thường nhật.
Bạn tôi thì viết truyện tiết tấu nhanh, 3 chương là có cao trào, thành truyện hot luôn, tôi không ghen tị chắc?!
Nhưng tôi không viết được! Chỉ đơn giản vậy thôi (-----___-----)。
Mấy ngày nay tôi đọc sách hoàn của "lão ưng", thấy người ta mỗi ngày viết 2-3 vạn chữ, tôi thật sự thấy tội lỗi và xấu hổ, cảm thấy mình quá tệ!
Nhưng khi tôi mở bản thảo…
Chỉ có thể nói: người với người có sự khác biệt, có người vừa nhanh, vừa nhiều, lại còn hay.
Còn tôi… thôi khỏi nói nữa.
Được rồi, tán gẫu xong rồi, tháng này chỉ xin nghỉ một ngày, hôm nay vẫn phải cố gắng tiếp.
Hy vọng sau này mỗi tháng xin nghỉ không bị “xài lố phiếu” nữa (phiếu xin nghỉ sắp dùng hết rồi!).
Cảm ơn mọi người đã luôn đồng hành cùng tôi đến giờ phút này!
Trời đất, gần 2000 chữ rồi thiệt luôn! Tôi đúng là người “nhiều chuyện”!
~~~~~~~~~
Lời Editor:
Tác giả viết đoạn này rất chân thành, ấm áp và có chút tự trào đáng yêu. Đây là phần khiến người đọc càng thêm yêu quý và thấu hiểu hành trình sáng tác – đầy mồ hôi, áp lực, và cả hạnh phúc – của một cây viết chân chính. Mong rằng bạn đọc tiếp tục ủng hộ bản dịch tác phẩm này của tôi – Thảo Đặng – cũng như tác giả và tác phẩm bản gốc.