Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1152: Nuông chiều đấy mà.

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:58:43
Lượt xem: 94

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bí thư Tiểu Chúc đúng là không giấu giếm gì, nhưng Tống Đàm lại lắc đầu liên tục: “Cô không không nắm rõ rồi!”

“Ông lão Lý nói thì nghe cứng rắn, nhưng tai mềm lắm, con trai ông ta lại là cái kiểu người đó. Cái nhà đó chứ đừng nói là 500 tệ một tháng, cho không tôi cũng không thuê!”

Lục Xuyên muốn làm homestay, thì vài trăm tiền thuê không đáng là gì. Nhưng nếu mấy triệu tệ đổ vào đó, mà gặp cảnh người già con trẻ bên kia đến quấy phá…

Đừng nói là homestay, có là Nam Thiên Môn (*) cũng bị phá cho sập! Đến lúc đó mấy triệu tiền đầu tư ai bù vào?

(*)Nam Thiên Môn: cách nói cường điệu, ám chỉ công trình lớn tới đâu cũng bị phá hỏng.

Bí thư Tiểu Chúc lại đưa cô xem mấy bức ảnh tiếp theo: “Nhưng cô nhìn đi, cả làng mình thì nhà ông ấy là nằm trong thung lũng, dễ quy hoạch nhất. Nhà thì xây không lớn, nhưng đất thổ cư vẫn còn trống.”

“Thêm vào đó, rừng núi xung quanh cũng là đất của họ, có thể bao luôn rồi cải tạo.”

Tống Đàm nghe ra là còn ẩn tình gì nữa, lúc này nhìn sang Lục Xuyên, thấy anh cũng đang nhíu mày nhìn chằm chằm, rõ ràng là đang phân vân.

Cô dùng cùi chỏ huých bí thư Tiểu Chúc: “Người trong nhà cả, sao còn úp úp mở mở thế!”

Bí thư Tiểu Chúc hắng giọng, mặt nghiêm túc: “Ai mà là người trong nhà! Tôi là vì lợi ích của dân làng... Nhưng mà, đất thổ cư chỉ được chuyển nhượng cho người cùng làng thôi, khá phiền.”

Quả thật phiền thật.

Không chỉ cần người cùng làng, mà bên chuyển nhượng cũng phải có đất thổ cư hoặc nhà ở khác, còn phải được tập thể làng đồng ý, người nhận cũng không được có đất... Bao nhiêu quy định chồng chất, nếu không thế thì Trương Yến Bình với Tần Quân sao lại vòng vèo mãi mới mua được căn nhà.

Nhưng…

Tống Đàm đột nhiên phản ứng: “Thật là tai hại! Tôi lại không có đất thổ cư!”

Không chỉ không có, mà lúc cô sinh ra, làng còn giữ tư tưởng trọng nam khinh nữ, bao nhiêu đất đai rừng núi cũng chẳng phân cho con gái.

Lúc xây nhà hiện tại cũng chỉ là xây lại nhà cũ, diện tích không lớn hơn là bao, chỉ có sân là mở rộng ra đáng kể thôi.

Lục Xuyên quay sang nhìn, dường như cũng chợt nhận ra điều gì đó, lúc này hơi do dự: “Thật ra cũng không nhất thiết phải là nhà đó…”

“Không được!” Tống Đàm chỉ vào đồi chè phía sau thung lũng: “Nhà mình đang thiếu chè, c.ung không đủ cầu, đúng lúc chỗ đó có hơn chục mẫu. 100 tệ một mẫu, bí thư Tiểu Chúc, nhờ cô hỏi thử xem họ có chuyển nhượng không.”

Tất nhiên, cải tạo thì phải làm từng bước, nhưng có đất trong tay thì mấy chuyện khác không vội cũng được.

Bí thư Tiểu Chúc nghĩ một lát: “Chè trên đồi đó không phải đất hoang, 100 một mẫu là thấp… nhưng họ bỏ không nhiều năm rồi, cây chè cũng hoang hóa hết, mức đó… chắc là được.”

Tống Đàm nghĩ rồi bổ sung: “Dù sao ông lão Lý cũng đã tặng Đại Hoàng cho bọn mình. Nó dẫn đầu cả đàn, giờ trong trại bò, mấy con bò đều được nó dắt đi dạo, cũng không gây rối. Chỉ riêng chuyện đó thôi, ông cụ có muốn ở lều cũng kệ, ông ấy muốn chịu khổ thì mình không ngăn được.”

“Nhưng chờ đến xuân sang, homestay xây xong, tôi sẽ mời ông ấy trông nom đồi chè, mỗi tháng 500 tệ.”

Bí thư Tiểu Chúc không nói gì nữa.

Cô nhìn Tống Đàm, không nhịn được bật cười: “Vẫn là cô giỏi nhất! Có tiền làm việc thật thẳng thắn… Được! Tôi không nói lời cảm ơn nữa, giá này chắc chắn chốt được!”

Đây không phải là Tống Đàm lắm tiền không chỗ tiêu, mà là cô cẩn thận và chu đáo.

Đồi chè bán giá thấp, con trai ông Lý chẳng kiếm được bao nhiêu. Nhưng ông Lý có cơm ăn, thì người ta cũng không còn gì để chỉ trích nữa.

Với tư cách là bí thư chi bộ, cô ta có nghĩa vụ sắp xếp cho các cụ già trong làng. Nhưng nếu người ta cố chấp không rõ ràng, thì cô cũng khó mà giúp được.

Giờ lấy đồi chè cũ lấp đầy miệng con trai ông ta, đợi đến khi homestay xây xong vào mùa xuân, ông Lý có lương cơ bản, lại trông coi khách đừng lên núi bừa…

Quá tốt, quá tròn trịa.

Hơn nữa người trong làng vốn đoàn kết, đồi chè mà là do Lục Xuyên bao thầu, mọi người nhất định sẽ đứng về phía người nhà mình.

Nhưng mà cả nhà họ Tống rõ ràng đang dốc sức dẫn dắt cả làng cùng làm giàu, con trai lão Lý thì chẳng có tí tình quê nào, anh ta mà dám làm loạn, thử xem cả làng sẽ bảo vệ lợi ích của ai cho biết!

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, trong đầu cô ta đã tính toán rất nhiều. c.uối cùng lại nhìn về căn nhà cũ ấy: “Một mét vuông 800, giấy tờ ghi 275 mét vuông... tổng cộng 220 ngàn, bao gồm cả đất thổ cư. Nếu cô muốn, tôi đi thương lượng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1152-nuong-chieu-day-ma.html.]

Giờ đây Tống Đàm đã không còn là cô gái nghèo hồi đầu xuân, phải bẻ nhỏ sáu vạn tệ ra để tiêu. Hai mươi hai vạn tệ, cô không thèm chớp mắt: “Thương lượng đi.”

Rồi mới quay sang nhìn Lục Xuyên: “Em cho anh thuê, 500 tệ một tháng, không đổi. Tự anh cải tạo nhé.”

Thật lòng mà nói, Lục Xuyên cũng hơi choáng váng.

Thao Dang

Anh vẫn luôn cho rằng Tống Đàm là kiểu người thẳng thắn, hào sảng, can đảm và trực tiếp, còn rất coi trọng ngoại hình. Nhưng chỉ sau hai ngày tiếp xúc, anh phát hiện cô còn tỉ mỉ hơn cả anh.

Giờ đây chỉ mấy câu nói đơn giản, cô đã “một mũi tên trúng hai đích”, giải quyết gọn ghẽ khó khăn của nhiều người, thậm chí chẳng cần suy nghĩ quá lâu…

Cô thật sự rất lợi hại!

Lục Xuyên tự nhận mình có thể cảm nhận cảm xúc của nhiều người, cũng giỏi xử lý chuyện, nhưng kiểu phản ứng linh hoạt, hòa mình vào văn hóa làng quê như thế này, thì anh không có.

Giờ phút này nhìn lại Tống Đàm, cảm thấy cả con người cô tỏa ra một sức hút khác biệt, khiến tim anh không khỏi đập nhanh, như thể trong lòng mọc ra một con nai nhỏ.

Bí thư Tiểu Chúc thấy ánh mắt si tình ấy thì nghĩ: Tôi cũng rất lợi hại mà, sao chẳng ai nhìn tôi lấy một cái…

Chậc, mùi chua của tình yêu thật biết cách đẩy người khác ra rìa.

Còn Lục Tĩnh thì không nghĩ nhiều như thế. Bà thậm chí còn mất chút thời gian để sắp xếp lại mạch chuyện, giờ thì reo lên kinh ngạc:

“Đàm Đàm, con cũng giỏi quá đi! Con yên tâm, dì nhất định sẽ sửa sang căn nhà của con thật đẹp đẽ! Đến lúc đó chúng ta cũng có thể tạo ra vài công việc cho người trong làng nữa… Bí thư Chúc, đây toàn là nhờ công Đàm Đàm cả đó!”

Bí thư Tiểu Chúc: …

Phải rồi phải rồi, là nhờ công của Đàm Đàm hết, tôi, một bí thư kiêm môi giới bất đắc dĩ, thì có thân phận gì cơ chứ? Chỉ cần nhà đầu tư hài lòng là được rồi.

Sau đó Lục Tĩnh lại thở dài: “Tiếc là hai mươi mấy vạn này, c.uối cùng cũng rơi vào tay cái thằng con kia thôi.”

“Chuyện này cũng bó tay thôi.” Bí thư Tiểu Chúc nói rất khách quan: “Chúng ta có thể lo mọi thứ, nhưng không thể lo được chuyện người khác không muốn tỉnh ngộ, cũng không quản được tấm lòng yêu con mù quáng của người ta…”

Nói đến đây cô ta không nhịn được nữa mà phàn nàn:

“Thật là kỳ quặc! Lúc tôi mới được điều đến đây, hỏi thăm thì ai cũng nói là con gái làng Vân Kiều đều được ủng hộ học hành, ai nấy đều thúc giục thi đại học, tôi còn tưởng là phong khí ở đây tốt lắm!”

“Vậy mà tính đến giờ, mới một năm, đã có ba… khụ,” cô ta liếc nhìn Tống Đàm, “bốn nhà có con trai bất hiếu rồi! Mà còn trắng trợn nữa chứ, vậy là không hợp lý rồi đó?”

Phải biết rằng người trong làng vốn rất coi trọng thể diện, cho dù có bất hiếu thì cũng chẳng mấy ai phơi bày rõ ràng ra như vậy.

Thế mà chỉ trong một cái làng này, từ nhà ông Tống Đại Phương, đến nhà Trương Vượng, rồi đến chồng của thím Liên Hoa, bây giờ lại đến con trai của lão Lý…

Bốn nhà rồi đó!

Làm cô ta cũng muốn hỏi thử, không lẽ phong thủy làng này có vấn đề rồi?

Tống Đàm thì thật ra chưa để ý đến điểm này, nhưng Ngô Lan thì suy nghĩ cẩn thận.

“Là do bị nuông chiều đấy thôi.”

“Làng mình là tổ tiên dời từ vùng lũ lụt đến, hồi đó con cái ít, nên ai nấy đều dễ chiều. Sau này, không biết có phải vì thời trước đói khổ quá, thể chất yếu đi, mà trong làng nhà nào cũng không nhiều con…”

Ngô Lan đếm thử vài nhà: “Cô nhìn mà xem, phần lớn đều chỉ có ba đứa con là nhiều nhất rồi. Phải biết hồi xưa bọn tôi, dù đói đến không đủ ăn, sinh năm sáu bảy tám đứa là chuyện thường.”

“Nhưng làng mình, từ đời ông bà nội Đàm Đàm trở đi, đúng là ít nhà có đông con thật.”

~~~~~~~~~

Lời tác giả:

Về xác suất con bất hiếu ở làng… Cái này đúng là không có lời giải. Ở làng quê đôi khi xảy ra đủ chuyện quái gở, mọi người có khi nghe còn không tin nổi. Tôi thì biết đấy, nhưng mà không kể được đâu ha ha ha ha ha!

Cứ để một mình tôi tiêu hóa hết mấy chuyện bát quái tam quan sụp đổ đó vậy.

Loading...