Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1154: Phát triển nông thôn.
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:58:47
Lượt xem: 86
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bí thư Tiểu Chúc đi một cách rất dứt khoát, còn Lý Phú Cường thì lòng như lửa đốt… Cái giá đó chắc được chứ nhỉ?
Nếu thật sự lấy được 40 vạn… à không, 30 vạn cũng được, chỉ cần có 30 vạn là đi rước ngay một chiếc xe ra hồn, số còn lại thì hùn vốn với mấy anh em mở cửa tiệm.
Đàn ông con trai, cũng phải có sự nghiệp của riêng mình, phải làm ông chủ chứ!
Mấy hôm trước bạn bè còn bảo đầu tư mở quán lẩu, giờ buôn bán đồ ăn kiếm được lắm, chắc ăn được!
Lỡ đâu không mặc cả mà người ta đưa thật 40 vạn, thế thì chiếc xe kia là rước thẳng bằng tiền mặt!
Trong đầu ông ta đã tính toán đủ đường, tiền còn chưa cầm mà kế hoạch tiêu xài đã xếp hàng hết rồi.
Bên cạnh, ông cụ vẫn lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại, suốt cả buổi cứ khăng khăng không nên bán đất, không nên bán nhà… Được thôi, giờ không gọi là “bán”, gọi là “chuyển nhượng”, nhưng mà bản chất cũng đâu khác gì bán, sau này thì hoàn toàn không liên quan gì tới mình nữa.
Nhưng mà…
“Cha lải nhải gì mãi thế? Đây không phải là bán, nhà nước cũng đâu cho bán, mình chỉ chuyển nhượng thôi, giống như cái đồi chè nhà mình, 30 năm sau người ta cũng không lấy được, vẫn là của mình chứ sao?”
“Cái gì cũng không cho bán, mười mấy mẫu đồi chè, thêm hơn trăm mẫu núi hoang, cộng lại cũng gần 150 mẫu, thế mấy năm nay kiếm được đồng nào chưa?”
“Tôi không phải trả tiền nhà à? Cháu ông không phải học thêm à? Ông già rồi không cần ai nuôi à?”
Lý Phú Cường gào lên, nhưng càng nói lại càng thấy chột dạ, sao vẫn chưa có hồi âm gì hết? c.uối cùng có mua không vậy?
Ông ta ném cái búa xuống, bắt đầu đi về phía làng.
Ai ngờ vừa ra khỏi thung lũng, đã thấy Bí thư Tiểu Chúc đang tụ họp cùng đám người nói chuyện về núi non, đất đai gì đó…
Nhìn kỹ lại, người đang trò chuyện với cô ta toàn là mấy cụ già cùng thế hệ với cha mình!
“Bí thư Chúc!” Lý Phú Cường hấp tấp chạy tới: “Chuyện mình bàn thế nào rồi hả?”
Bí thư Tiểu Chúc nhướng mày, mỉm cười: “Tôi vừa đang bàn đây. Làng mình có mấy nhà cũng sẵn sàng chuyển nhượng, mà người ta còn sẵn sàng nhượng luôn quyền sử dụng rừng trong 70 năm… Anh Lý à, nhà anh chỉ nhượng 30 năm mà giá lại cao như vậy, thôi bỏ đi.”
Cái tính của Lý Phú Cường thì dân làng ai cũng biết rõ. Dù không ưa nổi, nhưng dù sao cũng là người cùng làng, nên vẫn có cụ già góp ý:
“Phú Cường à, nghe bảo cậu định bán cái nhà cũ? Không được đâu, Bí thư nói rồi, sau này làng mình nhất định sẽ phát triển, giờ bán là lỗ đấy, không chừng sau còn lên giá…”
Nhưng không rõ ông cụ này vô tình hay cố ý, lại quay sang đùa:
“Mà mảnh núi hoang nhà cậu có người cần à? Cái bụi cây trước nhà tôi có ai muốn không? Hai mẫu thôi, rẻ!”
Tốt thật đấy!
Bí thư Tiểu Chúc suýt nữa thì bật cười, còn Lý Phú Cường thì mặt tái đi, lông mày dựng ngược, vội vã nói với cô:
“70 năm thì 70 năm! Cô nói sớm là 70 năm thì tôi đâu có phản đối! Tôi tưởng mọi người chỉ muốn thuê 30 năm thôi…”
Lời lẽ nhiệt tình của ông ta thể hiện rõ một lòng muốn bán núi bán đất.
Nhưng Bí thư Tiểu Chúc lại chậm rãi vặn vẹo: “30 năm mà anh đã hét giá cao vậy rồi, tôi nào dám mở miệng nhắc đến 70 năm? Huống hồ, giá bốn mươi vạn người ta cũng không đồng ý đâu.”
“Ấy da bí thư ơi! Cô hiểu nhầm rồi! Giá tôi báo là giá cho 70 năm đó! Cho 70 năm mà giá vậy là hợp lý lắm rồi…”
Ông ta bắt đầu cù nhây, nhưng bí thư Tiểu Chúc lại hết lần này đến lần khác thoái thác, lúc thì nói phải về bàn lại, lúc thì bảo tập thể làng chưa chắc đã thông qua…
c.uối cùng Lý Phú Cường hét lên: “Chưa thông qua cái gì! Tôi tự đi gặp họ! Nếu họ đồng ý, cô cứ nói nhà họ Tống có lấy 40 vạn không là được!”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1154-phat-trien-nong-thon.html.]
“Nào nào nào! Ăn mễ can đi!”
Tống Đàm hào hứng dúi cây mễ can vào tay bí thư Tiểu Chúc: “Công thần đó nha, không có cô thì nhà tôi biết làm sao bây giờ!”
Câu này thật sự là lời cảm ơn chân thành, bởi nếu là nhà cô tự đi thương lượng, chắc phải giằng co mất vài ngày.
Mà giờ thì Tống Đàm cũng đã hài lòng: “Tiếp theo tôi không định bao thêm đất hay núi gì nữa. Nhà mình người ít, sức làm có hạn, ăn tiêu cũng có hạn, mấy chỗ hiện giờ là đủ rồi.”
Huống chi, trong lòng Tống Đàm cũng mong làng mình có thể ngày càng tốt hơn, vậy thì không thể nào làm như một đại địa chủ, gom hết núi rừng ruộng đất của làng vào tay mình chứ?
Nếu không còn đất, người trong làng muốn phát triển thì chỉ có thể đi làm thuê cho cô thôi…
Thao Dang
Không cần thiết đến vậy.
Giống như bà Đường từng nói: doanh nhân và tư bản vẫn có sự khác biệt.
Bí thư Tiểu Chúc cũng chẳng khách sáo gì: “Thế thì tốt! Lúc về nhớ chuẩn bị nhiều chút đặc sản cho ông nội tôi và gia đình tôi đấy nhé!”
Tống Đàm cười tươi: “Mấy người lớn đó cũng giúp nhiều rồi, chuẩn bị đặc sản là chuyện nên làm.”
Quả thật, thịt cá rau củ trong nhà lại vừa gửi lên bếp núi thêm một đợt. Ai bảo mấy cậu thanh niên buổi sáng đi chẻ củi, buổi chiều lại đi xây lại chuồng heo cơ chứ?
Nhưng thật lòng mà nói, việc Tống Đàm không định bao thêm đất đai nữa khiến bí thư Tiểu Chúc cũng thấy nhẹ cả lòng.
Hiện nay nhiều nơi vì muốn chạy theo định hướng từ trên xuống, nên chuyện “chỉ tiêu chuyển nhượng đất đai cưỡng chế” cũng chẳng hiếm.
Nếu cô ta chỉ muốn đẹp mặt, cho làng có thành tích, thì chẳng còn gì để bàn: trong làng chỉ có nhà họ Tống là có năng lực đó, cứ để họ bao hết quanh núi là xong.
Nhưng một khi đã làm cán bộ làng, cô ta tất nhiên muốn làm được việc thật. Những thứ hào nhoáng bên ngoài nhìn thì đẹp như “làng quê kiểu mẫu” ấy, nhưng chẳng có năng lực cạnh tranh cốt lõi, không giữ chân được người thì cô ta chẳng hứng thú gì.
Giờ nghe Tống Đàm nói không bao thêm nữa, cô ta lại thấy nhẹ nhõm thật sự. Rồi nghiêm túc hỏi:
“Vậy cụ thể làm sao để dần dần kéo người dân quay về phát triển, cô có ý tưởng gì không?”
“Nếu có, đến Tết khi mọi người về đông đủ, chúng ta ở trụ sở làng cũng dễ gọi họp dân, bàn bạc cho rõ ràng.”
Tống Đàm thì có ý tưởng gì?
Cô cũng chỉ là một người làm nông bình thường thôi.
Nhưng lúc này cô lại quay sang nhìn giáo sư Tống và bà Đường.
Bà Đường mỉm cười: “Chuyện này, cả lão Tống nhà tôi lẫn Tiểu Tống đều đã nghĩ kỹ trong lòng rồi. Tôi ở đây mấy tháng, cũng quan sát kỹ rồi, Tiểu Chúc, cô phải hiểu, làng Vân Kiều của mình, dù là phong cảnh hay nhân văn, đều không có sức cạnh tranh.”
Đừng thấy Trương Yến Bình và Tần Quân muốn mở homestay mà lầm tưởng, họ là do có lương, vốn dĩ đã định xây nhà, lại thêm gia cảnh chẳng thiếu tiền nên mới được mọi người ủng hộ.
Còn làng Vân Kiều này, núi nhỏ nối nhau, mỗi lần rẽ là phải leo dốc. Núi lớn thì bao quanh liên miên, là rừng già mấy chục năm tuổi, lác đác trong đó còn có nhà dân cũ kỹ ở tạm.
Ruộng vườn nhà ai cũng lẻ tẻ, đông một mảnh, tây một miếng, nhìn như tấm áo bông cũ chắp vá từ đủ loại mảnh vải lam.
Nhìn gần thì không có suối chảy róc rách, càng đừng nói đến mấy cảnh thuyền nan trôi nhẹ như tranh vẽ.
Còn về đặc sắc ư?
Thật lòng mà nói, mười dặm tám làng xung quanh, điều kiện đều gần như nhau, khác biệt chỉ ở ai nghèo hơn mà thôi.
Nếu có dải ruộng liền mạch thành vùng lớn, mùa thu rắc hạt giống cải dầu, đến xuân sang vàng rực cả cánh đồng, có thể thu hút người tới ăn uống nghỉ dưỡng.
Nhưng mà, ở đây thì không có!
Ba năm mẫu ruộng ghép lại một chỗ cũng chỉ thưa thớt lẻ loi, đừng nói là hoa cải, trồng hoa mẫu đơn cũng chưa chắc thu hút được ai, huống gì, dân làng có ai nỡ tốn tiền mà trồng mẫu đơn đâu?