Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1155: Năng lực cạnh tranh cốt lõi.
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:58:50
Lượt xem: 81
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Còn một hướng khác để phát triển nông thôn, người dân làng có nghề truyền thống đặc sắc nào không?
Hai mươi năm đầu cắm đầu cày c.uốc trên đất vàng, hai mươi năm sau gùi hành lý đi làm thuê khắp nước… thì còn nghề truyền thống nào có thể chịu nổi sự mai một như thế?
Cùng lắm thì biết đan chiếu, đan giỏ, làm chút mộc, làm thợ hồ, đó là toàn bộ những kỹ năng họ còn giữ được.
Bà Đường nhìn bí thư Tiểu Chúc, nói:
“Nếu không có đặc sắc, dù có làm đường cũng không giữ được người. Muốn phát triển thì hiện tại cách duy nhất là nhờ Tiểu Tống c.ung cấp giống rau ngon.”
“Bà con dù là bán lẻ, bán sỉ hay hút khách từ vùng lân cận lái xe đến mua, cách nào cũng được cả.”
Hiện nay người ta ngày càng chú trọng đến chuyện ăn uống, chuyện lái xe vài tiếng đồng hồ chỉ để ăn một bữa cũng không phải hiếm.
Tuy mua rau không đến mức cần làm thế, nhưng nếu một vùng nào đó có tiếng là rau sạch, rau ngon, thì chỉ cần nắm chắc lợi thế ấy, tương lai chắc chắn không thiếu đầu ra.
Bí thư Tiểu Chúc trầm ngâm:
“Nếu thật sự làm được theo quy mô, hoàn toàn có thể làm một số hoạt động thu hút như bán vé mười tệ cho khách tự vào vườn hái rau chẳng hạn.”
Giai đoạn đầu có thể xin một ít trợ cấp từ cấp thị trấn, nhưng chỉ cần dân làng nắm bắt được khái niệm này, thì về sau người quay về làng sẽ ngày càng nhiều hơn.
Khi người trẻ kiếm được tiền, số người muốn về làng khởi nghiệp cũng sẽ tăng theo, đến lúc đó có thể phát triển thêm nhà hàng quê, khu câu cá… từng bước từng bước, chắc chắn có thể cải thiện c.uộc sống của mọi người.
Bà Đường gật đầu:
“Lý lẽ là vậy, nhưng cụ thể thế nào thì còn phải xem giống rau Tiểu Tống cho có đáng để trồng hay không.”
Đến lượt giáo sư Tống lên sân khấu.
Ông lật lại quyển sổ một lượt, trước tiên là khen ngợi Tống Đàm:
“Công tác giữ bí mật của em rất tốt, đến giờ tôi vẫn chưa biết giống cải tiến em dùng là gì… nhưng mà, thế là tốt.”
Giáo sư Tống nhắc nhở cô: “Phải luôn giữ được sự cảnh giác như vậy, rồi, giống dâu em cải tiến hai tháng trước đem trồng bên nhà Điền Điềm, phát triển rất tốt.”
Nhà Điền Điềm là người cẩn thận, mọi biến chuyển trong ngày đều ghi chép tỉ mỉ, giáo sư Tống chỉ ghé qua vài lần là đã nhận ra sự khác biệt rõ rệt so với dâu thường.
“Trước đó mọi người cũng đã nếm thử dâu rồi, tuy không bằng dâu trồng tại nhà em, nhưng so với hàng bán ngoài chợ… Tôi gửi mẫu cho học trò đi nhờ tìm người đối chiếu, phía họ cũng gửi vài mẫu tươi về… Khác biệt, thực sự khác biệt.”
“Giống như giống củ cải và cải thảo em phân phát trước đây vậy, đều ngon hơn hàng thị trường một bậc, dù là người ít nhạy vị giác cũng có thể cảm nhận được.”
Giáo sư Tống mỉm cười:
“Tống Đàm, em mới chính là năng lực cạnh tranh cốt lõi của cả cái làng này.”
Thao Dang
Nhưng làm sao để bảo vệ được lợi thế này không bị người ngoài nhòm ngó, đồng thời lại hoà hợp tốt với dân làng, thì đó lại là phạm trù công việc của bí thư Tiểu Chúc.
Còn bản thân ông thì chuyên về đất đai:
“Vừa hay mấy đứa học trò như Yến Nhiên cũng tới rồi. Nếu người dân trong làng có ý định và đủ can đảm, thì để mấy sinh viên giúp trông nom, dọn dẹp lại đất hoang nhà họ, quản lý khoa học, dùng nhiều công sức nhưng không dùng thuốc.”
“Chờ đến mùa xuân, Tống Đàm phát giống rau, trồng lên là có thu nhập.”
Dân làng thì khỏi nói về mức độ tin tưởng, mấy ngày nay, những nhà đã từng trồng thử củ cải cải thảo đều lời kha khá.
Lại thêm là đất nhà mình, không tốn bao nhiêu chi phí, ai có tầm nhìn chút là chắc chắn sẽ chịu thay đổi.
Chỉ có điều, giống rau của Tống Đàm không thể phát miễn phí được.
“Tiểu Tống, trong lòng em có ý tưởng gì chưa?”
Ý tưởng của Tống Đàm rất đơn giản…
“Tới làm cho nhà tôi đi! Làm việc đổi lấy giống cây. Còn làm gì cụ thể, bí thư Tiểu Chúc các cô bàn bạc nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1155-nang-luc-canh-tranh-cot-loi.html.]
Bí thư Tiểu Chúc gật đầu: “Được! Cô đợi đó, mấy ngày này tôi sẽ lần lượt truyền tin ra, đúng rồi, hợp đồng nhà Lý Phú Cường mai là ký được rồi, homestay bên cô định khi nào khởi công?”
Nhắc đến chuyện này, Trương Yến Bình liếc mắt nhìn Tần Quân: “Bọn tôi định nhờ Triệu Phương Viên thiết kế, thiết kế xong thì đợi qua Tết là có thể bắt đầu xây được.”
Nhà nông thôn xây khá nhanh, chậm nhất cũng xong trước Tết Thanh Minh.
“Còn bên Lục Xuyên thì sao?” Bí thư Tiểu Chúc quay sang nhìn Tống Đàm.
Tống Đàm tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Làm sao tôi biết được, chắc cũng tầm đấy thôi, để tôi đi gọi anh ấy.”
Chuyện bàn bạc làm ăn là việc riêng nhà cô, Lục Xuyên từ đầu đã chủ động né ra, giờ đang cùng bọn Tần Vân đi dạo trong nhà kính, khiến hai người nhìn mà nước dãi ròng ròng.
“Chậc… đi hết lượt rồi, cậu nhắn cho Tống Đàm một câu đi, để tụi mình ăn thử với!”
“Đúng đấy, không thì xây cái nhà kính này uổng phí rồi. A Xuyên à, nhà tôi cũng có sân rộng 100 mét vuông, cậu bảo nếu tôi dựng một nhà kính, rồi mua giống tốt của Tống Đàm, liệu có trồng ra được thứ ngon như vậy không?”
Người mộng tưởng viển vông kiểu đó dĩ nhiên là Tần Vân. Lục Xuyên liếc nhìn anh ta, đột nhiên hỏi: “Cái chậu huệ đỏ năm ngoái tôi tặng cậu còn sống không?”
Tần Vân bỗng im lặng một cách đáng nghi.
Ờ thì… không rõ sao lại c.h.ế.t, dù rõ là không nên.
Lục Xuyên khép mắt lại: “Huệ đỏ ấy, trong giới người trồng hoa bọn tôi, nó còn dễ sống hơn cả heo… Cậu không làm gì cả, chỉ cần đặt củ lên chậu đất là nó cũng mọc!”
“Tôi biết, tôi biết, cậu còn đưa cả hướng dẫn trồng mà!” Tần Vân lúng túng. “Chỉ là… tôi thấy nó mãi không ra rễ, sợ nó không chịu mọc, nên nhấc lên xem vài lần…”
Bên cạnh, Hà Huống cười như vịt kêu: “Của tôi tốt lắm! Vợ tôi khéo trồng hoa lắm, cậu xem ảnh này!”
Anh ta rút điện thoại ra khoe, Lục Xuyên nhìn bức ảnh chậu huệ đỏ bị vùi kín cả củ, đúng là vẫn còn sống.
Nhưng… chỉ là còn sống mà thôi.
Anh im lặng một lúc lâu, rõ ràng đang tự hỏi không biết mình viết hướng dẫn trồng có rõ ràng không.
Hoặc là… video hướng dẫn có nói sai chỗ nào chăng?
Nhìn bộ dạng anh như vậy, Hà Huống cũng dần dần câm nín.
Hai người nhìn nhau một cái, rõ ràng cùng xác nhận:
Tụi mình… không có tố chất làm nông dân.
Dù vậy, đã hiếm khi cả ba cùng ra ngoài đi dạo, Tần Vân vẫn không nhịn được hỏi:
“A Xuyên này, cậu không phải là não toàn chuyện yêu đương đấy chứ?”
“Mới yêu có mấy hôm mà đã sẵn sàng đổ cả mấy triệu tệ vào xây homestay ở quê à? Cậu đừng trách anh em nói khó nghe… lỡ mai mốt chia tay thì…”
Điều này cũng là mối lo của Hà Huống.
Dù sao thì tình cảm của Tống Đàm thể hiện quá nhanh, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến việc “cho đi quá sớm” và “dễ đánh mất”. Đến lúc đó, chia tay mà vẫn còn tài sản gắn bó với làng, thì chắc chắn sẽ là một trận cãi vã mệt mỏi.
Hai người bạn này tuy có vẻ chẳng đáng tin, nhưng lại biết rõ Lục Xuyên bao nhiêu năm qua chưa từng yêu ai. Nếu giờ mà chia tay…
Liệu có sụp đổ không?
Cả hai nhìn anh đầy mong chờ, hy vọng sẽ nghe được lời gì đó chắc chắn, ai dè Lục Xuyên lại khác hẳn mọi khi, khóe môi cong cong, thần sắc thản nhiên mà hài lòng:
“Cô ấy sẽ không đâu.”
“Các cậu không nhận ra à? Không chỉ mình tôi cần xác định thân phận rồi mới dốc lòng yêu, Tống Đàm cũng vậy.”
“Sự hào sảng và tự tại của cô ấy là vì cô ấy không sợ bị tổn thương. Bởi vì cô ấy có bản lĩnh để tự đứng vững.”
“Trùng hợp là, tôi cũng vậy.”