Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1156: Triệu Phương Viên đến nơi.

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:58:52
Lượt xem: 82

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe Lục Xuyên nói vậy, Tần Vân với Hà Huống liếc mắt nhìn nhau, trong lòng nghĩ: Cậu nói trắng ra chẳng phải vẫn là “não yêu đương” đấy à? Ai đang yêu mà lại tự tin được như cậu…

Nhưng đây là lần đầu anh em mình yêu đương, họ cũng không nỡ dội gáo nước lạnh, đành đổi chủ đề:

“Vậy lúc xây homestay cậu định nhờ ai thiết kế?”

Lục Xuyên nghĩ một lát. Trong vòng bạn bè của anh không có ai làm thiết kế, căn nhà trước kia anh từng ở cũng là tự mình lên ý tưởng rồi từng bước thỏa thuận với đội thợ, tất nhiên, trong quá trình đó còn viết ra một c.uốn tiểu thuyết trọng sinh làm giàu từ thiết kế nội thất…

Nhưng bây giờ, mấy chuyện cực khổ như vậy, anh sẽ không làm nữa.

“Chắc cũng sẽ nhờ vị kiến trúc sư họ Triệu và đội xây nhà đó thôi.”

“Nhà Tống Đàm khen họ không ngớt lời, chắc thái độ phục vụ rất tốt. Tôi cũng đã hỏi sơ, giá cả rất hợp lý. Quan trọng nhất là… không cần phải bận tâm nhiều.”

“Quá được luôn!” Tần Vân vui như Tết, bắt đầu mơ mộng: “Cậu nhớ chuẩn bị thêm vài phòng gia đình nha, đến lúc đó tụi tôi dẫn người nhà đến… Quan hệ thân thiết thế này, tụi tôi ít nhất cũng phải ăn ké được mấy bữa chứ?”

Hà Huống nghĩ cũng đúng!

Anh em mở homestay, mình tới ủng hộ kinh doanh, đó gọi là “nghĩa khí huynh đệ”, sao lại gọi là ăn chùa được?

Thế là cũng chằm chằm nhìn Lục Xuyên đầy hy vọng.

Lục Xuyên thì làm như không biết, vừa đi dạo quanh nhà kính vừa hỏi:

“Vài hôm nữa bọn tôi về thủ đô, đi chung không?”

Tần Vân khựng lại.

Gì mà nhanh vậy? Sắp về rồi à?

Nhưng ngẫm lại thì họ cũng ở đây mấy ngày rồi, lúc trước vốn chỉ tính ở ba đến năm hôm, giờ thì quá hạn luôn rồi…

Hơn nữa, bọn họ là nhờ quan hệ với Lục Xuyên mới được đến ăn ké vài bữa. Lục Xuyên mà đi rồi, họ không đi theo thì còn ở lại làm gì?

Đáng ghét thật mà…

Hà Huống nước mắt lưng tròng: “Ngày mai tôi đi gom nốt mấy củ cải, cải thảo đã đặt trước… Nhà Tống Đàm còn gì bán nữa không?”

“Đúng đúng!” Tần Vân gật đầu liên tục. “Còn trà không nhỉ?”

Nhưng nói xong lại thấy như quá sốt ruột, vội chữa cháy:

“Cậu đi thật đấy à? Không ở lại đây ăn Tết hả? Không thì cũng nên ở lại thêm ít hôm chứ, yêu đương gì mà mới mấy ngày đã yêu xa rồi?”

Lục Xuyên không trả lời, mà… mặt lại đỏ lên kỳ quặc.

Tần Vân: …

Hà Huống: …

Trời ơi! Đã bảo anh em nhà mình quá ngây thơ rồi mà!

Triệu Phương Viên đến làng Vân Kiều vào buổi chiều trước ngày Lục Xuyên chuẩn bị rời về thủ đô.

Hai cái homestay, một căn nhà dân (là cái nhà nhỏ của ông chú Bảy), mà đều bắt đầu thiết kế từ phần thô, chưa bao giờ cô ta được nhận cái đơn nào sảng khoái như vậy!

Lúc này vừa tới nhà họ Tống, chỉ kịp uống một ngụm trà:

“Ui chao! Vẫn là trà ở đây ngon thật!”

Nói xong liền xác nhận lại vài điều với Trương Yến Bình và Tần Quân, sau đó lại liếc nhìn Lục Xuyên một cái, rồi mới quay sang nhìn Tống Đàm với ánh mắt đầy chấn động:

[Chúng ta đều là phụ nữ theo đuổi sự nghiệp, sao cô lại có thể kiếm được người đàn ông đẹp trai thế này chứ?!]

Kiến trúc sư mê trai đẹp, tràn ngập ghen tỵ.

Cô ta đeo ba lô đựng dụng cụ, dắt theo trợ lý:

“Đi thôi, ra thực địa xem địa hình, tiện thể chúng ta bàn kỹ lại yêu cầu và ý tưởng.”

Vừa đi vừa nói:

“Thời gian có hơi gấp, thật ra tháng 3 tôi có đơn đặt rồi, nhưng quan hệ chỗ mình thế này, đơn kia tôi dời sang tháng 5 luôn rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1156-trieu-phuong-vien-den-noi.html.]

Hiện tại, cô ta lại bôn ba bên ngoài hơn nửa năm, cách ăn nói làm việc càng thêm chu toàn, nói ra những điều ấy không hề mang theo ý khoe khoang hay giành công, ngược lại còn rất chững chạc, càng toát lên dáng vẻ của người làm việc thực tế.

Ít nhất làn da rám nắng gần như màu lúa mạch của cô ta cũng đủ chứng minh, cô thực sự có lăn lộn ngoài công trường.

Lúc này vừa đơn giản lập xong kế hoạch đã hỏi:

“Tôi sẽ cố gắng hoàn thành thiết kế trước rằm tháng Giêng, tranh thủ khoảng thời gian Tết này đến mấy tỉnh lân cận trải nghiệm thêm vài mô hình homestay… Có thể sau mùng 7 sẽ cần trao đổi thêm ý tưởng, mọi người có tiện không?”

Trương Yến Bình và Tần Quân mừng húm!

Làm gì chẳng tốt hơn ngồi nhà chứ? Qua mùng 7 là có cớ nói phải lo chuyện sự nghiệp / xây ký túc xá cho trường gì đó, tranh thủ thoát khỏi nhà càng sớm càng tốt!

Lục Xuyên thì suy nghĩ nghiêm túc: “Việc gấp thì gọi điện, còn không gấp, tôi thấy tin sẽ phản hồi ngay.”

Triệu Phương Viên gật đầu: “Được… ơ, kia, ai đang làm gì thế?”

Cả nhóm quay đầu nhìn theo, thì thấy Lý Phú Cường đang cưa gỗ, bụi bặm đầy mặt. Sau lưng ông ta là một căn chòi nhỏ khoảng 15 mét vuông, xiêu vẹo chênh vênh, đầy vết chắp vá, đã tệ lại càng thêm tệ…

Trong mắt Triệu Phương Viên, đó chính là biểu tượng của từ “thảm không nỡ nhìn”.

“Cái nhà này chẳng còn khung rồi, mùa đông tuyết rơi mạnh là nguy hiểm lắm đấy!”

Trương Yến Bình vội ghé tai giải thích đầu đuôi cho cô ta, còn không quên dặn thêm:

Thao Dang

“Cô đừng nói sai đấy nhé, Đàm Đàm còn đang giữ tiền chưa đưa cơ. Nhất quyết đợi ông ta sửa xong nhà mới trả, bảo là không thể để lôi thôi làm xấu mặt làng.”

Triệu Phương Viên nhướng mày: “Loại người này hả?”

Rồi cô ta ho nhẹ một tiếng:

“Xem tôi nè. Ôi, giám đốc Chu à, không ngờ lại gặp được anh ở đây, ối, xin lỗi, nhận nhầm người rồi.”

Lý Phú Cường ngơ ngác ngẩng đầu, mặt đầy mùn cưa và bụi, quệt tay lên mặt một cái, giọng khó chịu: “Đồ thần kinh.”

Trương Yến Bình nhướng mày định xắn tay áo, nhưng Triệu Phương Viên vẫn ung dung không đổi sắc:

“Cũng chẳng trách tôi được, anh trai à, anh trông đúng kiểu người làm ăn lớn, có khí chất ông chủ lắm… Làm gì vậy, xây nhà mà anh còn tự tay làm à?”

Câu nói này!

Lý Phú Cường trong lòng sướng rơn.

Ông ta nghĩ, chỉ cần tiền về tay, thì tôi chính là ông chủ chứ sao!

Thế là nhìn gương mặt Triệu Phương Viên cũng thấy thuận mắt hơn: “Tôi đang xây nhà cho cha tôi, làm con cái thì cũng phải vậy chứ. Sao thế, cô có việc gì à?”

Triệu Phương Viên nở nụ cười.

Cả nhóm im lặng đi đến trước nhà cũ của ông lão Lý. Cách căn chòi kia một đoạn rồi, Triệu Phương Viên mới móc điện thoại gọi:

“Alo, chú Mộc hả… Việc nhà xong hết chưa? Tôi nghĩ chắc giờ là lúc chú cần tiền rồi, ở đây có việc nhỏ không biết chú có muốn nhận không…”

“Được rồi! Yên tâm, tôi đặc biệt tìm người quen đấy, nghĩ đến chuyện bao năm qua chú vất vả… Việc nhẹ thôi, một mình chú làm là được, tối đa 10 ngày. Ở trong làng, mỗi ngày phải tự đạp xe tới nhé…”

“OK OK, vật liệu tôi sẽ nhờ người mang đến tận nơi, chú chỉ việc sửa lại cái nhà cho đàng hoàng, gia cố chút là được. Tính giá thợ chính luôn, 400 tệ một ngày!”

“Rồi rồi rồi! Tôi gửi địa chỉ cho.”

Vừa cúp máy, ánh mắt mọi người đã trở nên… đầy vi diệu.

Trương Yến Bình nhịn không nổi nữa, hỏi:

“Cái nhà này sửa sang, tiền vật liệu hết bao nhiêu?”

Triệu Phương Viên thản nhiên:

“Chút xíu thế này, vật liệu hết bao nhiêu được? Ba bốn ngàn là xong. Mà tôi dùng loại tốt hơn, cả đồ trong nhà nữa, tối đa là 7000.”

Mọi người: …

Tiền vật liệu 7000, tiền công 4000…

Vậy mà lúc nãy cô nháy mắt không thèm chớp, đi lừa Lý Phú Cường hẳn… 2 vạn!

Cái tiền này… tới hơi nhanh rồi đấy!

Loading...