Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1157: Sắp chia tay.
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:58:54
Lượt xem: 82
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có thể thành công nắm bắt được tâm lý vừa phát tài đã nổi của Liễu Phú Cường, cứng rắn moi được hai vạn tệ từ tay ông ta, mọi người ngay lập tức đều sinh ra lòng kính nể với Triệu Phương Viên.
Lúc này thấy cô ta dẫn theo trợ lý bận rộn tính toán số liệu, chụp hình quay phim, Trương Yến Bình không nhịn được cảm thán: “Trâu bò thật…”
Tần Quân cũng gật đầu, bất chợt nói một câu: “Tôi phát hiện từ lúc đến đây làm việc, những cô gái tôi gặp qua đều rất lợi hại.”
Trương Yến Bình lập tức nhớ tới cô nàng giàu có Thiến Thiến, lúc này cười ha hả: “Vậy sao cậu lại hẹn hò với bạn gái cũ thế?”
Tần Quân cười khẩy: “Cẩu độc thân, anh ghen tị à? Tết này tôi nói với mẹ anh nhé?”
Trương Yến Bình lập tức nuốt lời lại.
Mà bên này, sau một hồi thao tác, Triệu Phương Viên điều khiển chiếc drone bay vù vù lên trời. Trương Yến Bình nhìn mà quên luôn cảm giác thất bại vừa rồi, kinh ngạc nói:
“Ghê đấy, cô đổi hẳn sang vũ khí tối tân rồi!”
“Đương nhiên!” Triệu Phương Viên đắc ý: “Trước kia tôi thiết kế nhà cửa, người ta thì không dám chi tiền, cũng không yên tâm để tôi tự do làm, thành ra bó tay bó chân, chẳng làm ra được thiết kế gì nổi bật.”
“Nhưng từ sau khi tôi thiết kế xong biệt thự nhà Tống Đàm, liền liên tiếp có mấy đơn hàng lớn tìm đến… đều là nhờ phúc của mấy người cả đấy!”
Cô ta vui vẻ nói: “Yên tâm, phí thiết kế cho mọi người tôi tính giá ưu đãi!”
“Nhưng mấy ngày tới các anh có rảnh không? Một số bảng màu và chất liệu phải để các anh tự chọn. Vật liệu chính tôi sẽ nhờ kỹ sư Từ tranh thủ thời gian nghỉ Tết để phối hợp chuẩn bị…”
Trương Yến Bình và Tần Quân đương nhiên là không có vấn đề gì, còn Lục Xuyên nghĩ một lát rồi nói:
“Tết tôi sẽ quay lại thăm một lần, còn những thời gian khác sẽ không có mặt ở đây. Nếu nhất định phải có người trực tiếp quyết định, vậy để Tống Đàm làm nhé.”
Thao Dang
Triệu Phương Viên lại liếc nhìn anh, nhìn bộ đồ anh mặc, không nhịn được hỏi:
“Thật sự để Tống Đàm quyết à?”
Hai người này gu thẩm mỹ nhìn qua đã thấy không cùng hệ.
Lục Xuyên bật cười.
Nhưng…
“Không sao, nếu cô ấy không ổn, cô thậm chí có thể hỏi Kiều Kiều.”
…
“Thật sự có thể nghe ý kiến của em sao?”
Nhắc đến xây nhà, người hào hứng nhất chắc chắn là Kiều Kiều!
Lúc này mọi người đang quây quần bên bếp lò thảo luận, cậu nhóc nghe thấy lời dặn dò của Lục Xuyên liền trào dâng trách nhiệm to lớn!
“Ừm!” Lục Xuyên gật đầu nghiêm túc, không phải nói cho có:
“Chiếc xe ba bánh của em làm rất đẹp, homestay của mình làm theo phong cách tròn trịa, giống như lâu đài nhỏ, có thể hơi trẻ con đối với trẻ con, nhưng đối với người lớn thì chắc là vừa vặn.”
Triệu Phương Viên không nhịn được bật cười: “Tôi vốn còn định nói chuyện xem có nên bỏ kiểu lâu đài không. Kiểu lâu đài Disney ấy, không chi mạnh tay thì không ra được hiệu quả, mà làm ở nông thôn thì lại lạc quẻ. Nhưng nếu là kiểu lâu đài tròn tròn dễ thương…”
Cô ta nghĩ một lát: “Trên mạng thật chưa thấy cái nào như vậy, chắc sẽ rất thú vị.”
Kiều Kiều nghe mà mơ hồ nửa hiểu nửa không, lúc này lập tức nói: “Anh ơi, anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ học tập thật tốt, làm cho căn nhà đẹp thiệt là đẹp!”
“Được!” Lục Xuyên cũng trang trọng nói: “Giao cho em đấy!”
Đúng lúc đó, Kiều Kiều chợt nhớ ra một chuyện, liền chạy rầm rập lên lầu, chưa bao lâu lại ôm xuống một cục lông mềm mềm, óng ánh vàng rực, Đại Điền:
“Anh đẹp trai! Đại Điền bây giờ biết gặm chữ rồi đó! Đến lúc đó để nó gặm biển số nhà cho anh nha!”
Hả?
Cái hướng phát triển này ai cũng không đoán nổi.
Ngay cả Tống Đàm cũng kinh ngạc: “Nó gặm chữ kiểu gì? Em dạy nó nhận mặt chữ rồi à?”
Kiều Kiều không hài lòng đáp:
“Chị à, chị yêu cầu cao quá đó! Đại Điền chỉ là một con chuột đồng nhỏ thôi, nó không biết chữ cũng đâu phải lỗi của nó…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1157-sap-chia-tay.html.]
“Nhưng mà nó có thể gặm theo đường nét trên bìa giấy mà!”
“Hộp giày mà nó đang ở ấy, logo sản phẩm và tên thương hiệu in trên đó, nó đều gặm ra thành hoa văn lỗ luôn, còn gặm đều và chuẩn lắm luôn đó!”
Triệu Phương Viên trợn to mắt nhìn con chuột đồng không biết sợ trong lòng bàn tay Kiều Kiều, nhịn không được đưa tay khều khều cái môi nhỏ của nó, ngắm nghía hai cái răng cửa chắc nịch…
Im lặng một lúc, cô ta vỗ tay khen:
“Tuyệt! Kiều Kiều đúng là thiên tài làm marketing! Cái này mà quay video đăng lên, homestay nhà mình không nổi mới là lạ!”
“Chị nói cho em nghe, đến lúc đó phải dành cho Đại Điền một chỗ VIP, để người ta đến vuốt ve, chụp ảnh, thu phí một chút…”
Chậc!
Đã đến rồi, ai chịu nổi cái hấp dẫn này chứ?
Chớ nói thích hay không thích chuột, chứ nhìn Đại Điền bây giờ chả giống chuột tí nào!
Mềm mềm, tròn tròn, cả người vàng óng lên như thần tài…
Cô ta nghiêm túc: “Đến lúc đó nhớ tuyên truyền nhé, nói Đại Điền mang lại tài lộc!”
Rõ ràng là nói xạo, nhưng bộ lông của Đại Điền trông thật sự giống vàng quá, đến cô ta cũng không nhịn được vội vàng sờ thử một cái.
Tống Đàm: …cạn lời.
“Cái gì mà tài lộc chứ, cô đang tuyên truyền sai lệch rồi đó?”
“Cô biết gì!” Triệu Phương Viên hùng hồn: “Tôi chỉ là đang chiều theo tâm lý của giới trẻ thôi…”
Mọi người rôm rả bàn tán đến khi ăn xong trời cũng tối mịt, Triệu Phương Viên mới lái xe quay về thành phố trong đêm.
Cô ta vừa đi, nỗi luyến tiếc liền để lại cho Lục Tĩnh.
Haiz, sáng mai bọn họ cũng phải chuẩn bị quay về thủ đô rồi… thật chẳng nỡ chút nào!
Không chỉ họ, mấy ông cụ người nhà bí thư Tiểu Chúc cũng ở đây một thời gian rồi, giờ tiện thể được Lục Xuyên đưa đi, cũng bị bí thư Tiểu Chúc gọi dậy thu dọn hành lý cùng về.
Chỉ có Tống Tam Thành nghĩ tới nghĩ lui, thật sự có chút không nỡ.
Các ông cụ lớn tuổi ngày nào cũng đi dạo khắp làng, còn kể chuyện xưa cho nghe, thật sự rất thú vị.
Mấy chàng trai trẻ thì leo núi lội ruộng, việc không thiếu phần họ! Cái bồn hoa trước cổng còn được họ đan nguyên một hàng rào tre đẹp đẽ!
Hàng rào đó ngay ngắn, cứ như làm bằng máy vậy, các góc chéo nghiêng đều đều tăm tắp, phần chân cắm xuống đất cũng vót nhọn y hệt nhau!
Nông dân nào mà nỡ để mất mấy lao động khỏe như vậy chứ?
Nhưng c.uối cùng người vẫn phải đi.
Ông đành dẫn theo Ngô Lan dọn đồ giúp mọi người chất lên xe.
“Mễ can này là Đàm Đàm định để lại cho các anh, nào nào, mỗi người một bao!”
Một bao không phải kiểu mấy đồng ngoài chợ đâu, mà là bao nhựa to đùng đựng được cả chăn, nhét đầy căng cứng, chiếm nửa cốp xe.
Lúc chuẩn bị thì nghĩ thứ này tuy chiếm chỗ nhưng ăn ngon, lại rẻ.
Nhưng khi tặng thì chỉ có đầy ắp chân tình.
“Khoai lang khô này mang về nấu cháo, ngon lắm đó!”
“Cốp xe nhớ chừa chỗ mai để mấy cái xô, sáng mai tôi đi đặt mấy cái rọ để bắt cá tôm cho các anh…”
“Củ cải với cải thảo mang chưa? Tôi tách ra hai bao bố cho các anh rồi…”
Cả đám người chia đồ chia đũa, từng nhóm từng loại, ngay hàng thẳng lối.
Nhìn bí thư Tiểu Chúc với đám người ấy vui đến hoa hết cả mắt, khách sáo cũng không dám nói quá lời, sợ Tống Tam Thành tưởng thật mà không cho nữa.
Còn bên phía Tống Đàm thì sao?
Cô nhìn anh bạn trai mới tinh của mình, chỉ vào mấy túi to dựa tường:
“Phân bón em ủ sẵn cho anh rồi, với cả nước dinh dưỡng đặc chế của em, anh thật sự không cân nhắc mang cả mấy chậu hoa kia về trồng luôn à?”