Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1164: Cậu đang nói cái gì vậy hả?
Cập nhật lúc: 2025-06-16 14:21:02
Lượt xem: 281
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông chủ Thường dập máy xong chỉ quỳ xuống rống!
Bao lâu ! Bao lâu chứ! Mấy tháng nay, ngoài rau củ và trứng vịt muối, chẳng hưởng gì khác! Làm thịt năm con heo, mà Tống Đàm chẳng nỡ bán cho đến nửa con…
Cha ngày từng : “Tiền đến nơi, lòng đến nơi!”
Thế nhưng chờ suốt bao lâu, tiền thì sớm đến , còn lòng của Tống Đàm thì chẳng hề d.a.o động…
Giờ thì ? c.uối cùng cũng đến lượt !
Hu hu hu… Thì “chó săn tình nguyện” thật sự… phì phì phì! Thì , dùng chân tâm thể đổi chân tâm, là thật!
Nghĩ đến c.uộc gọi , trong lòng vẫn an tâm, lập tức gửi thêm một tin nhắn:
“Chiều nay cho xe đông lạnh , sáng mai đến nơi! Nhớ nhé, là cả hai ao luôn đó!”
Dập máy , xoay vòng vòng hai lượt trong văn phòng, vội vã chạy xuống tầng giao việc cho hậu cần:
“Cái hộp quà Tết ? Mau chuẩn cho mười bộ!”
“Còn bộ cụ , loại cao cấp nhất, lấy một bộ!”
“Cả các loại nữa, mỗi loại đóng một hộp cho …”
Càng giao việc càng hăng, cảm xúc của cũng càng lúc càng phấn khích. Nhân viên hậu cần là cũ, nhịn tò mò:
“Sếp? Khách hàng nào mà sếp chuẩn quà Tết quý giá thế ?”
Không , từ khi thất lầu mở cửa, khách đông nườm nượp, lịch hẹn kín mít, giờ còn chẳng nhận khách lẻ nữa. Trà dùng đều là hảo hạng. Giờ mà tặng từng thứ… chắc chắn là đối tác cực quan trọng!
Ông chủ Thường đến nhe răng:
“Cậu gì chứ? Đây là nhà c.ung cấp của chúng đấy!”
Ồ hô, thì nhân viên cũng im luôn.
Khách sạn bình thường thì nhà c.ung cấp dịp lễ Tết đến tặng quà họ. đổi là nhà họ Tống thì…
“Đừng mỗi mấy thứ đó! Những loại hải sản, đặc sản vùng khác, gì ngon cũng gom hết ! Gửi sang cho đủ quà Tết!”
“Phải !” Ông chủ Thường vội nghĩ : “Hải sản bên nổi bật lắm, tìm chỗ khác…”
Bên trong bận rộn, bên ngoài nhân viên phục vụ cũng bận rộn. Khách mỗi ngày than món thiếu thì cũng đòi thêm món khác… càng khiến cho nhà hàng sinh thái “Du Nhiên Cư” bên cạnh trở nên vắng tanh, tiêu điều, đúng nghĩa vắng như chùa Bà Đanh.
Ấy mà trong cảnh đó, vẫn mấy “hot streamer” từ xa đến chỉ để video, livestream.
Nội dung trung tâm thì gần như giống hệt :
[Cùng là nhà hàng truyền thống, Du Nhiên Cư thất bại như thế nào...]
Đáng giận thật!
Ông chủ nhà hàng hậm hực đóng sập cửa sổ văn phòng , còn bụi từ khe cửa tạt mặt một phát, ho sặc sụa, mặt mũi càng thêm xui xẻo.
Ông sa sầm mặt:
“Thông báo, mở c.uộc họp bếp gấp…”
Không thì đổi luôn đầu bếp cũng .
Trước bếp trưởng còn khoe khoang bản tài giỏi, vì giá rẻ nên ông cũng truy cứu cái danh “ tử truyền nhân của đầu bếp dân gian”, trong ngành cũng chẳng ai chống lưng cho …
Giờ nhà hàng kinh doanh như rác thế , chừng gánh ít nhiều trách nhiệm !
…
Ông chủ Thường đến nỗi đau của đối thủ bên cạnh, mà thì cũng chẳng để tâm.
Anh nhắm trúng , muộn nhất thì sang năm nhà hàng đó cũng sụp đổ thôi. Giờ đang tính toán xem với đống tiền mặt sẵn trong tay, thể tiếp quản luôn chỗ đó .
Tới lúc đó, khách bình dân và khách VIP tách riêng, thất cũng phân khu tiếp đón… từ cao cấp đến trung bình đến giá rẻ, gom hết một mẻ, tuy tinh tế, nhưng chắc chắn kiếm bộn!
Vừa , năm nhà họ Tống cũng sẽ mở rộng thêm quy mô, khi nguồn c.ung nông sản càng dồi dào và liên tục, hai bên cùng phát triển vững chắc, còn hơn khối thứ khác!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1164-cau-dang-noi-cai-gi-vay-ha.html.]
Nghĩ tới đây, ông chủ Thường như giẫm “phong hỏa luân” (hai bánh xe lửa và gió chân Na Tra nhỉ!?), chớp mắt lao điều xe.
…
Tống Đàm ông chủ Thường đang vui mừng đến mức nào. Trong lòng cô, hơn 200 mẫu rau hầu như đều dành cho mỗi , còn gì để hài lòng nữa?
Lúc , nhà họ Tống cũng đang bận tối mắt.
Lúa mì đông ở thung lũng bước kỳ vươn đốt, giai đoạn cực kỳ quan trọng, giáo sư Tống dẫn sinh viên phối xong phân bón, đang chuẩn rải đều ruộng.
Họ lo chuyện của họ, còn Tống Đàm cũng âm thầm dốc sức.
Bởi vì cô phát hiện: món mặn thì nhờ ông chú Bảy, nhưng đồ ngọt, bánh trái, những món vặt linh tinh từ bột mì thì đúng là sở trường của Lục Xuyên!
Chỉ để bánh kem năm ngon hơn một chút, chỗ lúa mì cô cũng dốc lòng mà chăm sóc.
Trong khi cô đang lặng lẽ nuôi sống gia đình nơi quê mùa, thì tại thủ đô, nhà của Lục Xuyên khách, chính là biên tập của .
Biên tập Vân Phong đầu đến nhà Lục Xuyên. Vừa xuống, bỏ qua chuyện xã giao, hấp tấp hỏi ngay:
“Tin nhắn hôm qua của là ? Gì mà định cư ở thủ đô nữa, việc thì liên hệ qua mạng?”
Anh rùng một cái: “Cậu thật sự định vì tình yêu mà dọn về nông thôn đấy chứ? Mọi hóa là thật hả?!”
Lục Xuyên nhíu mày: “Là do Tần Vân nhiều chuyện đúng ?”
Chắc chắn là ba hoa trong nhóm.
“Cần gì nhóm?!” Vân Phong c.uống lên: “Cậu tự mà xem bình luận truyện ! Nữ phụ off gần đây, Bạch Nguyệt Quang của nam chính quá đỗi da diết. độc giả họ đang đoán hết kìa!”
“Người đoán bạn gái… ai dè chỉ thật, mà còn chơi lớn như !”
Thao Dang
Vân Phong , ánh mắt như thể đang một kẻ yêu đương quên cả lối về: “Cậu nghĩ kỹ ? Nguồn lực ở thủ đô, môi trường, tiện ích các kiểu, nơi nào chẳng hơn nông thôn?”
“Yêu đương thì yêu đương, cưới vợ mừng rỡ tặng quà lớn, nhưng đưa về thủ đô phát triển?”
“Dù cô giỏi giang, thì chẳng lẽ đủ sức nuôi gia đình?”
Từ lúc xuống đến giờ đến ba phút, cảm xúc của lên xuống mấy , lời tuôn như suối, đến do Lục Xuyên rót cũng chẳng buồn uống.
Cho đến khi mùi nồng nàn tràn ngập, mới khiến dần dần bình tĩnh .
Lục Xuyên vẫn im lặng từ đầu đến giờ, lúc mới nở một nụ , chậm rãi mở miệng:
“Cậu hiểu .”
“Cô tự do như thế, đến thủ đô gì? Cô chịu, mà cũng .”
Vân Phong: …
Cậu thể soi gương cái nụ mặt ? Rồi câu ?
Cái gì mà tự do chứ! Đời thực tiểu thuyết, c.uộc sống còn cơm áo gạo tiền nữa cơ mà!
“Cậu nghĩ ,” Vân Phong thật lòng khuyên:
“Cậu truyện mạng, thời nay chẳng ? Ở thủ đô nông thôn bất kỳ nơi nào, cấm.”
“ xét phương diện phát triển lâu dài, nghĩ vẫn nên…”
Anh nhấp một ngụm , cả tràng lời chân thành tha thiết.
Thế nhưng Lục Xuyên chỉ ngẩng đầu:
“À, suýt nữa quên .”
“Nhà bạn gái trồng , nuôi ong, còn rau quả các kiểu, mấy thứ thích và từng chi tiền lớn mua về, đều là của cô đó.”
“À đúng , quà chia tay cũng do cô chuẩn , là đặc sản quê nhà. Nếu chê thì…”
“Cậu đang cái gì hả?!”
Vân Phong bật dậy khỏi ghế:
“ chê! Quà đặc sản ?!?”