Vừa dứt lời, lầu vang lên tiếng thình thịch bước chân chạy xuống, giọng oang oang của Trương Yến Bình truyền tới:
“Tần Quân, đến ! lúc lắm, Triệu Phương Viên gửi bảng dự toán, lên đây xem luôn !”
Tần Quân: …
c.h.ế.t quách cho .
…
“Phì phì phì!” Ngô Lan ở bên cạnh mắng:
“Đứa nhỏ , đầu năm mới mà cái gì xui thế hả?”
“Buồn ngủ thì ngủ , gồng chi nữa? Tối ngủ thì cứ xem tivi, nghịch điện thoại, ai bắt ép canh giờ ngủ ?”
Tần Quân thở dài:
“Ngày mùng mười con còn đứa bạn học cưới nữa…”
Nhắc tới bạn học cưới, Tống Đàm bỗng nhớ đến nhóm bạn đại học từng tag cô nhưng cô vờ như thấy, giờ phút nhịn suy nghĩ:
“Hay là cũng tổ chức một buổi họp lớp nhỉ?”
Lục Xuyên thấy buồn . Với hiểu của về Tống Đàm, chắc chắn vì ôn tình bạn cũ.
Thế là hỏi thẳng:
“Hết tiền ?”
Tống Đàm nghĩ nghĩ, đúng là thật!
Thao Dang
Lần họp lớp cấp ba, cô gọi bọn bạn về gặt lúa, bán bao nhiêu hàng luôn. Còn giờ nhà chẳng còn gì để bán, bọn bạn học cứ réo mãi mà cũng chẳng bán cái gì...
Thôi bỏ .
Bạn học cấp ba đa phần là địa phương, dù gia đình khá giả nhưng tư tưởng tiêu dùng cũng bình thường thôi, những thứ nhà cô bán giá cao như , mua cũng chỉ mua chút ít dịp lễ Tết là sang lắm .
mà bạn đại học thì “ngọa hổ tàng long”, thiếu tiền nha…
Không thiếu tiền, nhưng cô thiếu hàng để bán!
Ví dụ như bạn của Kiều Kiều ở Tần Thành, Dương Chính Tâm, thằng bé đó đến máy xúc đất cũng đồng ý đem đổi, lúc thì đòi dâu tây, lúc thì đòi dưa hấu...
Thôi thôi thôi.
Chỉ là…
“Cũng nhớ Thiến Thiến dễ thương mà nhà tiền thật đấy.”
Tần Quân: …
Vừa Ngô Lan thấy câu đó, liền hỏi:
“Tần Quân , Yến Bình yêu , cũng nên tìm chứ? Muốn tìm như thế nào nào?”
Tần Quân ho nhẹ một tiếng:
“Xinh , thông minh, nhân phẩm ạ.”
Ngô Lan lập tức lộ vẻ tiếc nuối:
“Xinh , bụng thì dì nè. còn đòi thông minh nữa… haiz.”
Bà thở dài, bộ dạng thành thật tiếc nuối.
Lục Xuyên lập tức hiểu , theo phản xạ sang Tống Đàm. Tống Đàm thì ngơ ngác, cô gì? Tần Quân khả năng thích cô ? Người thích ai, ánh mắt giấu .
Cô từng phát hiện gì mà.
Lục Xuyên bất lực, khẽ :
“Ngô Linh.”
Tống Đàm: …!
Quay sang Ngô Lan, quả nhiên bà tỏ vẻ thật sự tiếc nuối, thì thật lòng nghĩ đến Ngô Linh!
Tống Đàm cũng gật gù, chân thành đánh giá:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1216-bang-lai-2.html.]
“Vậy thì… đúng là tiếc thật đấy.”
Ngô Linh thì hề đang tiếc nuối nhân duyên của , cô chỉ cảm thấy, kỳ nghỉ đông đúng là quá khổ .
Sớm thế, chi bằng ngoài thêm, nhân viên phục vụ quán sữa cũng , gì cũng còn hơn ở nhà băm cỏ băm rơm chứ?!
Tết nhất mà, thì chúc Tết họ hàng hoặc tụ tập bạn bè, đến lượt cô thì ?
Đầu tóc bù xù, khoác cái áo bông cũ kỹ từ đời tám hoánh, chồm hỗm cái ghế con, một tay cầm dao, một tay giữ bó rơm.
Lần gần nhất ký ức như thế , chắc là hồi còn nhỏ phụ băm rau cho gà vịt ăn.
Bên cạnh, Ngô Lôi thì đang hì hục cưa khúc gỗ, còn chỉ đạo cô:
“Linh Linh, cỏ khô đừng băm ngắn dài lộn xộn. Đến lúc cho bò ăn là nó sẽ chỉ chọn mấy đoạn nhỏ mềm thôi, ăn kiểu đó thì dinh dưỡng đều.”
Ngô Linh tức phồng má lên:
“Thịt bò ngon thế , thiếu dinh dưỡng ? Nó căn bản là kén ăn!”
“Kén chứ kén?”
Ngô Lôi giờ là kinh nghiệm:
“Kênh nông nghiệp CCTV ngày nào cũng coi, trong đó chuyên mục về chăn nuôi bò, phân tích kỹ lắm luôn.”
“Có nhà nuôi bò, nó chỉ ăn mỗi cỏ tinh, thành mãi béo lên, mời chuyên gia về cũng tốn khối tiền.”
Được , xem nhiều, gì cũng đúng, nhưng mà…
“Sao mua luôn máy băm cỏ ?”
Câu dứt, Ngô Lôi nghẹn lời.
Vì cha , Ngô Thành Hải, , mới bắt đầu gì cũng đừng mạnh tay quá, bước đầu từ từ thôi.
Xây chuồng bò thì cần gì nhất thiết dùng khung thép lớn đắt tiền?
Cho bò ăn thì tự chịu khó băm cỏ cũng chứ ? Mùa xuân đến nơi , cỏ khô dùng bao lâu nữa ?
c.uối năm, đợi thứ guồng , lúc đó mua máy cũng muộn.
Thế là giờ cha phụ trách rừng gần nhà chọn cây phù hợp đem về, Ngô Lôi lo phần gia công gỗ ở nhà, còn mợ Hai cũng rảnh rỗi gì, chuồng bò san nền đất.
Tính tính , thật việc của Ngô Linh là nhẹ nhất .
mà...
“Anh , thể xây cái trại bò giống như nhà Tống Đàm , oách bao!”
“Thịt bò thịt dê nuôi ở nhà chắc chắn ăn ngon lắm! Giống như thịt heo nhà Tống Đàm , thơm lừng luôn…”
“Còn cả phong cảnh ở bãi sông nữa chứ.”
“Uyên ương lượn đám lau, hoa sen cỏ xanh, bò dê đầy đồng, trời xanh mây trắng… Wow! Em còn thể dẫn bạn học về chơi cơ!”
Ngô Lôi lập tức đắc ý:
“Đấy đấy! Đẹp chứ gì? Tất cả là xúc từng xẻng từng xẻng đấy nhé!”
“Em , bò dê thì… tới ị tới đó. Trước với Lệ Lệ còn định du lịch tới thảo nguyên nữa , mà tụi bò dê cứ ăn ị thế , chắc thảo nguyên cũng là mấy thứ đó.”
tới đây, Lệ Lệ cũng còn liên quan gì nữa , Ngô Lôi thở dài:
“Cha cứ nuôi thử mấy con , lỗ thì cũng gánh , tự chăm cũng dễ kiểm soát hơn.”
tâm trí Ngô Linh bay chỗ khác.
Cô chỉ chộp lấy một điểm mấu chốt khác:
“Anh giỏi nhỉ! Anh du lịch thảo nguyên tốn bao nhiêu tiền ? Anh xài sang thế hả?”
Cô đưa tay :
“Đền tiền điện thoại cho em! Em cũng thảo nguyên!”
lúc đó mợ Hai xách c.uốc bước , thấy câu đó liền :
“Thảo nguyên hả? Mẹ trông giống thảo nguyên ? Hai đứa đúng là mơ thật đấy, còn con nữa, Linh Linh, bảo con băm cỏ mà lười nhác biếng hả?”