Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1240: Kết thúc.
Cập nhật lúc: 2025-07-03 18:50:26
Lượt xem: 318
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Máy ghi hình công an lôi , chuyện lập tức trở nên đơn giản.
Ngay cả những fan cũ của Hà Thủy - Phương Phương lúc cũng nhịn mà phá lên trong livestream.
[Cười c.h.ế.t mất! Văn phong lắt léo quanh co, ai mà chẳng ? Ồ, mà máy ghi hình thì uốn éo nhé!]
[Mấy ở nông thôn mà trang đầy đủ thật sự hợp lý ?]
[Anh bảo an tầm thường, việc càng tầm thường.]
[Bún! Món bún rốt c.uộc vị gì thế hả trời?]
[Cùng thắc mắc, coi lâu , mà bọn họ còn ăn hết sạch cả bún lẫn nước mới bắt đầu xử lý chuyện!]
[Hà Thủy đúng là xui tận mạng…]
[Không , ngay từ đầu thái độ của họ đúng, mấy mà vẫn cố .]
[Nói gì thì , cũng xem một vở kịch , hài lòng donate 1 tệ quý giá.]
[…]
[Fan Kiều Kiều mãn nguyện.]
[ thế! Cảnh thế tụi canh cả năm mới xem, để các loạn hả?]
[Nói tới lui, rốt c.uộc là streamer của nền tảng nào thế?]
[ đó, các nhảy nhót cả lên chẳng để câu follow ? follow ?]
[??? Mặt dày nhỉ? Câu follow? Xì xì xì chỉ mong cái livestream ai .]
[Tuy chút lương tâm, nhưng cũng… ba chẳng trúng gì]
[ là dân may mắn đây, chẳng ngán gì!]
Chủ đề màn hình chat loạn xà ngầu, đa phần đều là trật đường ray hoặc xem cho vui, mà điều cũng liên quan đến phong cách livestream ban đầu của Hà Thủy - Phương Phương, fan của họ vốn là kiểu như mới hấp dẫn .
Giờ đây, dù chỉ một câu ủng hộ bé tẹo cũng khó tìm thấy.
Còn hai công an c.uối cùng cũng thời gian cầm lên tô bún còn ăn xong, ngay đó mở video lên xem.
Lúc Hà Thủy - Phương Phương hoảng quá thậm chí còn quên béng chiếc điện thoại đang đặt bên cạnh.
Vậy là trong livestream thấy …
Video từ máy ghi hình phát lên, hai công an đó cầm tô bún xem bình phẩm.
“Thơm ghê!”
“Sì xụp… món bún ngon thật đấy!”
“Sao nhanh hết thế nhỉ?”
“Tiểu Trần, nhớ thích uống nước lèo mà? Đưa đây, uống cho…”
“Ực ực ực ực… hề hề, uống hết ! Hết sạch!”
Livestream: […]
Nước lèo uống xong, video cũng xem xong, hai vị công an mỉm khách sáo với Hà Thủy - Phương Phương:
“Vậy… hai theo chúng một chuyến nhé?”
“Máy bay lái, cái gì phí tổn thất tổn thương tinh thần gì đó?”
Hà Thủy - Phương Phương rùng một cái!
Vào đồn là chơi !
“Chúng tự hòa giải riêng, ?!”
“Hòa giải gì chứ!” Công an thở dài: “Không xin phép cho bay, còn bay khu vực tư nhân, lời khuyên can, cái điện thoại nữa…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1240-ket-thuc.html.]
Anh chỉ tay chiếc điện thoại vẫn đang livestream: “Chưa đồng ý mà phát tán, cái là xử phạt , phạt nhỉ? Tiểu Trần, ở đồn đây là vụ đầu tiên kiểu đúng ?”
là thế còn gì nữa!
Bọn họ chỉ là đồn công an cấp xã, lâu lâu đột xuất vài chục dặm quanh vùng bắt vụ đánh bạc, xử lý vài vụ mâu thuẫn hàng xóm, chứ ai từng gặp kiểu vụ việc như thế ?
Thật ở nông thôn cũng ít chơi drone, nhưng là tự chơi tự vui, dân tố thì quan xét, xưa nay từng ầm ĩ tới mức báo lên đồn công an.
Lần đúng là hiếm thấy!
Há há, vụ đầu tiên đấy nhé!
Hai nhe răng , đưa tay chỉ chiếc xe công an bên cạnh: “Đi thôi nào.”
Thuận tiện còn sang phía Tống Đàm: “Bên cô ai đại diện theo ?”
Tống Đàm gật đầu: “Được thôi, để Chu Tân Vũ , cụ thể đàm phán thì tự quyết.”
Ban đầu chỉ cảm thấy Trần Nguyên là nhân tài, giờ , Chu Tân Vũ mắt cũng chẳng thua kém là bao! Dù thì càng lúc càng nhiều, thêm vài trưởng nhóm cũng , chế độ đãi ngộ thể nâng lên chút nữa mà!
Dù gì hiện tại thứ cô thiếu là tiền, mà là nhân tài.
Chu Tân Vũ hiển nhiên cũng ý thức điều đó, lúc gật đầu chắc nịch, trông cực kỳ đáng tin cậy.
Hà Thủy - Phương Phương mặt mày xám xịt tắt livestream, trong lòng vẫn mang theo chút hi vọng, vụ va chạm điểm nhấn, tới livestream, liệu đông kéo tới hóng chuyện hơn nhỉ?
Màn kịch cứ thế kết thúc, ai ngờ Tống Đàm mới mấy bước, thì công an tên Tiểu Trần lúc len lén bước đến:
“Cô ơi, bún nhà cô bán ?”
Tống Đàm: …
Đương nhiên là bán , bún nhà thật sự nhiều, nhưng Tống Đàm cũng từ chối thẳng thừng. Thế là cô khách khí đáp:
“Bún là nhà tự , thật sự còn nhiều. nhà trứng , cũng ngon như bún . Nguyên liệu dùng đều là hàng , giá cao một chút.”
Trứng cũng còn nhiều, nhưng nước sốt ướp sẵn vẫn còn ít gói.
Bình thường mấy việc vặt thế đều do Trương Yến Bình xử lý, chẳng may hôm nay hẹn hò mất . Mấy chiêu duy trì quan hệ nho nhỏ thế , đành để Tống Đàm tự tay .
“Tốt quá quá!” Tiểu Trần tuy thất vọng, nhưng lập tức vui vẻ, lúc háo hức : “ mua! mua liền!”
Trứng mà? Có thể đắt đến mức nào chứ? Nếu thật sự ngon như bún, thì kiểu gì cũng mua cho mỗi trong nhà hai quả!
Chỉ là…
Tống Đàm tò mò hỏi: “Mấy … lúc nãy livestream, giờ tới nhà dân… ảnh hưởng đến công việc ?”
“Ảnh hưởng một chút, nhưng lớn.” Tiểu Trần thì trẻ, nhưng lăn lộn ở vùng quê vài năm, cũng là tay lão luyện , giờ mở miệng chuyện cũng cái kiểu phó mặc đời:
“Mỗi khu vực một phong cách chấp pháp riêng mà! Bên quê nghèo núi hẻo, mà cứ áp đủ các điều khoản lên thì chẳng việc gì , cấp cũng hiểu hết mà.”
“Hồi làng mấy cô còn tố cáo tụi đó, một bà cụ, đến điện thoại còn chắc dùng, mà tố thì nhanh như chớp, chậc, chẳng nhắc , tới xử lý sự việc, còn mở lời mà bà cởi quần áo lăn lộn đầy đất … trời ơi là trời, khó xử hết chỗ !”
Thao Dang
Bà cụ đó chẳng tìm điện thoại để khiếu nại, tố cáo thẳng lên tỉnh, đó điện thoại chuyền tầng tầng lớp lớp, khiến bọn họ mắng một trận.
May mà hồi đó tuy máy ghi hình chấp pháp, nhưng mấy chuyện kỳ cục gặp ở quê thì cũng đủ kiểu, lãnh đạo cấp cũng hiểu rõ, càu nhàu kiểm điểm một chút là xong.
Anh kể mà mặt đầy vẻ ê chề, rõ ràng còn ám ảnh tới giờ.
Lúc , Chu Tân Vũ còn lên xe bỗng đầu :
“Đội trưởng Trần chính là khi vụ đó trong làng mới quyết định mua thiết ghi hình … thật vụ đó ?”
Tống Đàm phì : “Có thật mà, ngay chân núi chè, chỗ nhà cũ ông lão Lý, sâu nữa là tới nhà bà Chu .”
“Lăn lộn cởi đồ gì đó, chuyện thường ngày thôi. Mấy năm ông lão Lý ngang cửa nhà bà , bà báo công an ông để ý bà …”
Công an Tiểu Trần đập đùi một cái: “Thì mấy cô cũng ! Chính là bà già ở cái thung lũng đó. Mà ông Lý cũng tội, nhà ông trồng chè, một con đường nhỏ vòng qua bên đó đỡ dốc… mà mới mấy bận báo công an, chẳng dám đường đó nữa.”
Nói đến đây, chần chừ:
“Giờ chắc cũng còn nữa nhỉ?”