Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1391: Vườn thú khóc hu hu.

Cập nhật lúc: 2025-10-22 14:31:06
Lượt xem: 116

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên đang ăn uống vui vẻ, thì ở vườn thú Sơn Thành, ai nấy cũng đều thở phào một .

Chính xác mà , chỉ những lo cho Nhung Nhung là thật sự nhẹ nhõm.

Người chăm sóc Nhung Nhung – Kiều Ngữ – đến tối thì vui mừng hết cỡ, bởi cả ngày nay Nhung Nhung biểu hiện quá ! Ăn ngon lành, uống cũng ngon miệng! Ngay cả món măng tre và lá tre nghiền viên mới nhập về, nó cũng thích ăn lắm!

Dù hiện tại Nhung Nhung thật sự m.a.n.g t.h.a.i , chỉ cần nó ăn , ngủ , đều yên tâm phần nào.

so , chăm sóc Mao Mao thì chẳng vui chút nào.

Đều là Quốc bảo cả, bên ăn tre đắt tiền, còn Mao Mao nhà thì kém hơn chứ?

Cho dù Nhung Nhung mang thai, nhưng nó là “cao thủ m.a.n.g t.h.a.i giả” tiếng, ai thật giả! Trong khi Mao Mao nhà họ cần cù chịu khó, yêu đương chân thật, hề giả tạo, thế mà đặc quyền riêng ?

Không , kiến nghị! Phải nộp đơn xin ngay!

Đội chăm sóc gấu trúc ai nấy đều chăm chăm liệu theo dõi, nào là ăn uống , tinh thần định … Mao Mao của họ xứng đáng thưởng thêm khẩu phần!

, các “Quốc bảo” cũng bắt đầu cố gắng… để ăn ngon hơn.

các lãnh đạo vườn thú thì rối bời đầu óc. Vừa mới giải quyết xong chuyện của Mao Mao với Nhung Nhung, còn hứa tăng lượng thức ăn, kịp vui thì đội khác nổi lên!

Gấu trúc đỏ, hươu cao cổ, lạc đà Alpaca... chung, ai nấy cũng bắt đầu nghĩ đến chuyện cải thiện bữa ăn!

Đến cả con rùa già khổng lồ trong vườn cũng nộp đơn luôn!

Tụi nó cũng phận, chẳng dám đòi bằng gấu trúc, ăn cà rốt 6 tệ một cân, cải thảo 6 tệ một cân, nhưng xin cho thêm bữa phụ chẳng ? Ví dụ như bảy tám con gấu trúc đỏ chia hai củ cà rốt, hoặc cách ngày cho thêm một cây cải thảo, chẳng lẽ cũng ?

Không thể nào! Ngay cả cải thảo cũng , chẳng lẽ vườn thú sắp phá sản ?!

Phải rằng, vườn thú của họ nổi tiếng chính vì xem bây giờ còn thích xem thú diễn trò, mà quan tâm đến môi trường sống và chất lượng c.uộc sống của động vật, còn xem động vật khỏe mạnh !

Ví dụ như hôm nay, gấu trúc đỏ Cam Cam, chỉ vì ăn một miếng cà rốt, dù trốn khỏi chiến trường đ.á.n.h , vẫn đồng loại túm đuôi lôi để tiếp tục giao chiến… Còn qua một ngày mà video lên top hot !

Bảo nổi tiếng chứ! Bảo chẳng hút khách du lịch!

Người thể đáng công xa chỉ để xem một vườn thú, nhưng Sơn Thành dạo “Trường Lạc Cư” mới nổi, kết hợp ăn uống và vui chơi thế , đúng là cơ hội trời cho!

Một thời cơ kinh doanh hảo!

Nói chung, đơn kiến nghị cứ tầng tầng lớp lớp gửi lên, liệu thì chi chít, mà bộ phận tài chính và hậu cần bảng báo giá 20 tệ một ký, còn lượng hạn, chỉ tiếng.

Hu hu… c.uối năm báo cáo kiểu gì đây…

Còn chuyện kinh doanh của vườn thú, thì Tống Đàm chẳng bận tâm.

Buổi tối hôm đó họ ở khách sạn nghỉ ngơi ngon, sáng hôm nhận lời mời của ông chủ Thường, đến lâu mới khai trương ăn sáng.

Trà lâu cải tạo từ khu “Du Nhiên Cư” đây, tốn kha khá tiền, nhưng kết quả xứng đáng, cảnh non nước quanh co, lối uốn khúc, tính riêng tư thú vị.

Ngay sảnh tầng một là phòng mở, sáng sớm kể chuyện đó, mà kể gì xa xôi, kể tiểu thuyết mạng đang hot hiện nay!

Đừng chứ, cầm chén nhấm nháp hạt dưa, chăm chú đến mức quên cả thời gian!

Tống Đàm xong than: “Ông chủ Thường, sợ mất chút phong cách cao cấp ?”

Ông chủ Thường đắc ý:

“Cô hiểu . Giờ quán xuống dốc là vì thiếu ‘tình hoài’. Còn chúng , tầng một là nơi náo nhiệt, sáng kể chuyện, trưa tấu hài, tối cả hát hí khúc. Mà sân khấu ở giữa sảnh, các tầng đều thể xuống xem, đó chính là điểm thu hút chính của chúng !”

“Tầng một chủ yếu phục vụ bình dân, lấy lượng bù lợi nhuận, chỉ cần tạo khí là thành công !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1391-vuon-thu-khoc-hu-hu.html.]

Anh dẫn lên lầu, cầu thang gỗ bóng loáng, ánh sáng dịu dàng, bước chân lên cũng yên tĩnh vô cùng. Khi tấm rèm buông xuống, tiếng ồn ào tầng một dường như cũng cách một chút.

Khi bước phòng riêng, cửa khép , lớp vật liệu cách âm đắt tiền khiến gian kín đáo đến mức hảo.

“Trên lầu đều là phòng riêng, chỗ chính để uống , bàn chuyện nghiêm túc cả đấy.”

“Trà sáng nhà tuy giống vùng ven biển, nhưng ăn kiểu đó vẫn thể gọi . Nguyên liệu và đầu bếp đều thuê từ bên về, chính tông lắm, thử sườn hấp tàu xì, chân gà hấp, bánh củ cải ?”

Kiều Kiều trong phòng rộng rãi quanh một vòng, c.uối cùng vẫn :

“Chị ơi, em ngoài kể chuyện cơ.”

Ông chủ Thường lập tức tươi rói:

“Thấy , , bây giờ tiểu thuyết mạng mới thật sự hấp dẫn mà!”

“Đương nhiên, cũng bình thư truyền thống, nhưng muộn chút mới . Ở đây chia theo khung giờ, sáng kể chuyện mạng, trưa tấu, tối hát hí khúc. thấy nhiều bạn trẻ rảnh rỗi cầm điện thoại sách , mấy loại truyện kiểu chiến thần hồi quốc, đế quốc thương nghiệp chứ…”

Lục Xuyên, vốn là trong nghề, tò mò hỏi:

“Vậy kể truyện trực tiếp thế , trả phí bản quyền ?”

Ông chủ Thường keo kiệt mấy đồng , lập tức gật đầu:

Thao Dang

“Có chứ, mà rẻ lắm! Mỗi quyển đàm xuống chỉ hai vạn tệ thôi… Đến lúc còn ghi thành tích phần giới thiệu truyện nữa chứ!”

Trong lúc chuyện, Kiều Kiều chờ nổi, chạy ngoài. Cửa khép, qua khe hở vẫn tiếng kể chuyện lầu:

“Lúc , Chiến Thần trở về nước, phát hiện con gái đang…”

Ông chủ Thường thì vẫn ngay ngắn, cẩn thận pha bằng ấm thủy tinh thủ công cao cấp mà nhà hàng mới mua, vì uống xanh dùng ấm thủy tinh để ngắm sắc nước , nên đây là ấm bằng thủy tinh thật!

Nhìn cảnh , Tống Đàm chỉ cạn lời, tò mò hỏi:

“Cái ấm bao nhiêu tiền ?”

Ông chủ Thường nghĩ ngợi lắc đầu:

“Mua nhiều quá nên quên , chắc tầm vài nghìn tệ thôi! Trà xanh thì khổ đấy, thưởng thức đúng điệu mà phối dụng cụ cho hợp thì khó lắm. Như mấy loại ô long, phổ nhĩ khác của , đều dùng ấm tử sa thủ công, giá khởi điểm cũng tám chín nghìn tệ .”

Tống Đàm thầm nghĩ: Quả nhiên, những món tiền để khác kiếm mới !

Còn món sườn hấp tàu xì bưng lên thì đúng là ngon thật, bữa sáng dọn riêng bàn nhỏ sát cửa sổ, hệ thống thông khí mới liên tục lưu thông, khí trong phòng sạch và mát lành, góc phòng thoang thoảng mùi đậm, đắng mà quyến luyến...

Thấy Tống Đàm sang, ông chủ Thường đắc ý khoe:

“Mấy lá uống xong đem sấy khô , nghiền nhỏ, trộn bột hương trong lư hương, đốt lên tuy khét một chút, nhưng mùi lan tỏa dễ chịu lắm.”

“Gọi là tận dụng phế liệu thôi!”

“Giờ ai đến cũng khen lâu của thơm đặc biệt cả!”

Tất nhiên, cũng điều hảo, khách đến pha pha một ấm, uống đến mức nhạt như nước lã; uống hết còn đổ ly mang về, là do ông chủ Thường “marketing khan hiếm”, cố tình bán...

Tóm , mấy phần pha cạn thì vị quả thực chẳng còn gì nữa.

Nghe , Tống Đàm khỏi liếc sang Lục Xuyên, nếu cô nhớ nhầm, hình như cũng đang thử loại hương ?

Lục Xuyên gật đầu:

, cũng đang thử. Mấy mẻ đầu tiên đang trong giai đoạn phơi khô tự nhiên.”

 

 

Loading...