Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1397: Đến nơi lúc nửa đêm.

Cập nhật lúc: 2025-10-22 14:31:12
Lượt xem: 106

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quả nhiên, Dương Chính Tâm đến lúc nửa đêm.

Khi đến thì trong làng tối đen như mực, ngay cả ch.ó cũng chẳng còn sủa nữa. Chiếc taxi men theo định vị mà , lái xe lái căng mắt gương chiếu hậu, nếu thấy phía còn là một thiếu niên non nớt, e là giờ tim ông nhảy lên cổ mất .

thì… giữa đêm hôm khuya khoắt, ở cái làng hẻo lánh ngoằn ngoèo khúc khuỷu thế , tới giờ đó chứ? Nghe đầu tiên tới nữa cơ…

Hừ! Không lừa chứ?!

Người lái xe trong đầu tự biên đủ loại kịch bản li kỳ, trong khi Dương Chính Tâm ôm bụng mà khổ sở: Đói quá, đói quá, đói quá!

Để kịp giờ, ngoài suất ăn máy bay , chẳng ăn thêm gì cả. Xuống máy bay, chui tàu điện ngầm, chạy thục mạng ga tàu cao tốc, xuống tàu là vội bắt taxi thẳng luôn…

Chỉ cần lỡ một chút thôi là đến tận mai mới tới nơi .

vì miếng thịt bò, quyết tâm liều mạng!

Giờ đây hai bên đường chỉ là bóng cây đen kịt, ánh đèn pha thỉnh thoảng quét qua những mảng rừng rậm, c.uối cùng hiện mắt là căn biệt thự rặng trúc, chỉ hắt chút ánh sáng mờ mờ…

“Kiều bảo!”

Cậu mở cửa xe hét lớn:

tới đây!!!”

Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, đèn ban công tầng ba bật sáng!

Kiều Kiều thò đầu ngoài hành lang xuống, ánh đèn vàng dịu phủ lên khuôn mặt , mờ ảo như thể phủ một lớp filter trong chương trình ẩm thực.

Dương Chính Tâm sờ bụng, sang thanh toán tiền xe với bác tài lúc thở phào nhẹ nhõm.

Trước khi lên xe, hỏi Kiều Kiều , thuê xe một chuyến như là 200 tệ, nhưng vì ban đêm đón ở ga cao tốc nên chủ động thêm 80 tệ nữa.

Thế là tài xế chẳng phàn nàn gì, còn chu đáo xách giúp cái vali to xuống:

“Cậu bé, giúp mang tận sân nhé.”

Lúc Dương Chính Tâm thấy đèn trong các khung cửa sổ biệt thự lượt sáng lên, trong lòng ngượng, nhất thời kích động quá nên quên mất trong làng đều ngủ sớm. Dù Kiều Kiều chị vẫn còn thức, nhưng mà…

Cậu quên mất là còn cha nữa.

Thế là vội vã vài câu cảm ơn với bác tài, kéo vali rầm rầm chạy trong, chạy đáng thương :

“Anh chẳng mang gì, chỉ đem cho em mấy cái mô hình thôi, qua kiểm an ninh còn lục tung lên nữa đó…”

Kiều Kiều thì vui hết !

Cậu từng ráp loại mô hình mà Dương Chính Tâm , hơn nữa còn cả những bộ phận cơ khí bằng kim loại. Lúc , vui mừng che giấu nổi:

“Anh cực khổ quá! em cũng với nha! Chờ chút em cắt cho một miếng thịt hầm lớn nhé! Anh ăn thêm một tô mì ?”

Niềm vui từ trời rơi xuống, Dương Chính Tâm gật đầu lia lịa như giã tỏi.

Lúc , Tống Đàm và Lục Xuyên cũng xuống lầu:

“Dương Chính Tâm? So với mùa đông trông cao hơn đấy.”

Dương Chính Tâm lập tức nghiêm mặt, đàng hoàng:

“Chị! Chị càng ngày càng xinh hơn đó! Ôi đây là Lục hả? Chị đúng là mắt ghê! Anh coi nè, rể , trai thật luôn!”

Miệng lưỡi của vẫn giữ cái kiểu tự nhiên như , quen thuộc và hề gượng gạo. Vì còn nhỏ, nét trẻ con mất nên chẳng thấy chút nào là nịnh hót, mà giống như một nhánh cỏ dại tràn đầy sức sống bên đường, tươi tắn, hồn nhiên, khiến khỏi bật .

Lục Xuyên cũng nhịn mà bật , đó xắn tay áo:

“Đói lắm chứ gì? Nào, để dẫn lên lầu sắp xếp hành lý .”

Tống Đàm khoát tay:

“Để em, qua bếp giúp một tay . Kiều Kiều đói từ lúc còn đường tới .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1397-den-noi-luc-nua-dem.html.]

Dương Chính Tâm thấy Tống Đàm nhẹ nhàng xách chiếc vali nặng trịch của tốn chút sức nào, lập tức giơ ngón cái:

“Chị! Chị vẫn lợi hại như xưa!”

Cậu cũng chẳng khách sáo, theo Tống Đàm lên lầu, huyên thuyên:

“Chị, đây em mà, để em bảo cha gửi mấy cái máy xúc mini cho chị, chị chịu nhận ? Khách hàng bên em khen loại đó dùng ở vùng đồi núi tiện lắm đó!”

thật , mang máy thật, em mang bản mô hình cũng tệ , loại nhà em giữ để trưng, bộ đều là chi tiết hợp kim, nặng cực luôn! Qua kiểm an ninh mà toát cả mồ hôi đấy…”

“Còn cả bản hướng dẫn lắp ráp nữa, lát nữa em với Kiều Kiều ráp cùng, , còn ở đây bạn tên là Trần Trì, ba đứa em ráp chung cũng !”

Giữa bọn trẻ con chẳng bí mật gì, nhất là Kiều Kiều với Trần Trì vốn còn ý thức về cái gọi là “chuyện riêng tư”.

Thế nên Dương Chính Tâm mở miệng là thao thao bất tuyệt, kể hết mấy ngày trải qua thế nào.

Tống Đàm mở cửa phòng:

“Nào, phòng bên cạnh là của Kiều Kiều. Lúc chị chừa thêm vài phòng nên phòng nhỏ một chút…”

“Không nhỏ ạ!”

Tuy xuất trong gia đình khá giả, nhưng Dương Chính Tâm chẳng thấy căn phòng hơn chục mét vuông :

“Em tham quan ký túc xá đại học , trong đó còn chật và khổ hơn chỗ nhiều lắm. Chị yên tâm, em kén chọn !”

Cậu vui vẻ mở vali, quả nhiên bên trong xếp chồng mấy hộp lớn, ở khe cạnh nhét lẫn vài món đồ điện tử nhỏ và linh tinh…

Nói chung, mang nổi lấy một đôi vớ.

chuyện đó chẳng gì to tát. Tống Đàm nghĩ đến đống quần áo mua cho Kiều Kiều, tuy đơn giản, nhưng chất liệu cũng .

Thanh niên mà, cầu kỳ, mặc tạm cũng .

Chuyện để Kiều Kiều tự lục tủ , còn Dương Chính Tâm thì sờ bụng, chẳng kìm nổi mà chạy ngay xuống lầu:

“Chị ơi! Thịt bò ngon ?”

Tống Đàm nhớ cảnh tối nay ăn no đến mức im chẳng nhúc nhích, bèn gật đầu:

“Ngon lắm!”

Mắt Dương Chính Tâm sáng rực, bụng cũng lập tức “ọc ọc” vang dài một tràng.

Trên cầu thang, Tống Đàm khẽ:

tới muộn đó.”

“Nếu đến sớm hơn, ăn món thịt bò xào ớt xanh của chúng . Thịt bò mềm thơm, xào cùng ớt cay, cho miệng là mồ hôi vã trán, xúc thêm một muỗng cơm trắng dẻo thơm… chắc tưởng tượng nó đưa cơm đến mức nào chứ?”

“Còn món bò hầm cà chua, cà chua trong vườn nhà chúng đó, tuy lúc đầu ươm trong nhà kính nhưng chỉ một góc nhỏ thôi, để chín tự nhiên nên hương vị chẳng khác gì. Ông chú Bảy chọn những quả bột và mềm nhất để hầm, nước dùng đỏ au, trong nồi là từng miếng gân bò…”

“Rồi còn món bò hầm trộn rau mùi, món thì dễ nhất, thịt bò luộc chín cắt lát, chấm với nước sốt do Bông chú Bảy pha…”

Đang ngon lành thì đột nhiên dừng .

Trong ánh mắt ngơ ngác của Dương Chính Tâm – đang cố mím môi để khỏi nuốt nước miếng – Tống Đàm khẽ , mà nụ thoáng mang ba phần phong vị của Lục Xuyên, cố tình nhưng tự nhiên.

“Quên hỏi , ăn rau mùi ?”

Đừng là rau mùi, Dương Chính Tâm lúc đói đến mức gặm cả đế giày! Trong đầu chỉ còn duy nhất một chữ: “Ăn!”

Ngay lúc đó, từ trong bếp vang lên tiếng “xèo” khẽ, và ngay đó, một làn hương nồng đậm lan tỏa khắp sân!

Thao Dang

 

 

 

Loading...