Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1398: Sắp xếp.
Cập nhật lúc: 2025-10-22 14:31:13
Lượt xem: 101
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cậu thiếu niên c.uối cùng cũng giữ nổi vẻ bình tĩnh nữa, “thình thịch thình thịch” mấy bước phóng xuống cầu thang, thèm rẽ qua ngóc nào, cứ men theo mùi thơm mà chạy thẳng bếp.
Trong bếp, vì trời khuya nên Kiều Kiều nhóm bếp củi nữa, chỉ bật bếp gas bên cạnh.
Bên trái, nồi nước sôi sùng sục, Kiều Kiều đang cho mì khô luộc.
Ở bên , Lục Xuyên lượt cho cải xanh chần, rau chín tới liền vớt , đổ nước , đặt nồi lên bếp, chảo nóng, dầu nguội, yên tĩnh chờ đợi.
Ngay lúc Dương Chính Tâm xông , trứng mà đổ chảo đang phồng lên thành từng mảng vàng sữa mềm mịn, đáy dậy mùi cháy thơm ngậy.
Kiều Kiều đang cắt hai cây hành tỏi thớt, còn thì sững nơi cửa bếp, ngây nổi câu nào.
Lục Xuyên ngẩng lên một cái:
“Đói lắm chứ gì? Kiều Kiều thích ăn kiểu trứng nguyên lòng đỏ, nên đ.á.n.h tan chiên, thấy , thơm ?”
Anh cố tình khơi chuyện, giọng tự nhiên, còn chu đáo thêm một câu:
“Sáng mai dậy sớm chút nhé, bữa sáng thường trứng vịt muối, lòng đỏ mịn màng, béo thơm và lớp dầu óng ánh, ăn với cháo trắng đặc là no căng luôn đấy…”
Dương Chính Tâm đừng nữa, đừng nữa mà thể thốt lời.
Đầu óc la hét, thì dám nhích bước nào, chỉ sợ hễ bước là sẽ vồ lấy cái chảo, nước miếng nhỏ tong tong đầy sàn, đó là tàn dư c.uối cùng của lòng tự trọng đàn ông.
Trứng chiên nhanh chóng bày đĩa, màu vàng nhạt xen chút cháy xém quyện mùi thơm béo, khiến ánh mắt Dương Chính Tâm dính c.h.ặ.t rời.
Lúc Lục Xuyên múc từ nồi nước sốt thịt một khối bò hầm.
“Dương Chính Tâm, đừng trách Kiều Kiều chuẩn sẵn nhé, thịt bò còn đang hầm, lấy sớm quá thì ngấm, mùi vị sẽ kém . Kiều Kiều để ăn phần ngon nhất cơ.”
Miệng vẫn đều đều, nhưng Dương Chính Tâm chẳng lọt chữ nào.
Nồi nước thịt sôi ùng ục, mùi thơm ngào ngạt bốc lên, chỉ còn thấy mỗi “miếng thịt bò”, nào còn nổi lời khác!
Thịt bò màu nâu óng ánh, đặt lên thớt, lưỡi d.a.o chạm xuống dòng nước thịt sánh đậm trào .
Bên , Kiều Kiều đang đợi mì chín cũng tranh thủ liếc nồi, khẽ tiếc nuối thở dài:
“Trứng hầm ngấm vị , để mai ăn .”
Đãi ngộ thế , thể gì khác ngoài đỉnh cao!
Lúc Tống Đàm cũng bước , ngay cửa bếp ngửi ngửi mùi thơm:
“Mấy con Đại Cam đang bu quanh cửa đó. Kiều Kiều, lấy trong tủ mát ít thịt sống cắt cho chúng vài miếng.”
Kiều Kiều than một tiếng:
“Đại Cam thông minh lắm! Cái ổ ở ngoài nhà xưởng rộng rãi thế mà nó chịu về, cứ bám ở đây mỗi ngày chỉ để ăn ngon hơn Đại Vương và mấy đứa khác…”
Rõ ràng kho nhà xưởng mới là nơi cần mèo nhất, họ còn hẳn ổ mới cho chúng, mà cả nhà mèo chẳng ai chịu sang.
Dù đó bác sĩ Tiểu Quách bắt thiến hết , vẫn bám trụ ở đây kiên định như cũ.
Chỉ vì… “gần quan ban lộc” (*).
(*) Nguyên mẫu của câu thành ngữ là ‘Cận thủy dài lâu’
Tống Đàm “ừ” một tiếng:
“Thông minh là chuyện bình thường thôi. Nếu chúng lanh thế, hồi đầu lừa Đại Điền đến mức xoay vòng vòng?”
Không chỉ Đại Cam, mà cả lũ sóc tường giờ cũng ngày càng tinh ranh.
Giờ sáng nào Tống Tam Thành dậy sớm cũng thấy chúng thành hàng tường, hôm còn tính đợi hướng dương chín sẽ hái vài nắm hạt cho chúng gặm chơi nữa cơ!
Những chuyện họ , Dương Chính Tâm chẳng lọt tai câu nào.
Lúc chỉ dõi theo từng động tác của Kiều Kiều, gắp mì bát lớn, xếp rau cải lên, rắc hành tỏi cắt nhỏ, chan nước dùng nóng hổi…
c.uối cùng là Lục Xuyên bày miếng thịt bò hầm dày và to, phủ kín cả mặt bát.
Một bát mì giản dị, hương liệu cầu kỳ, chỉ chút dầu muối.
Thế mà ai thấy cũng đều sẽ tin chắc nó ngon đến mức thể nào cưỡng .
Thấy Kiều Kiều còn đang tìm đũa một cách thong thả, thiếu niên nhanh tay giơ lên, chẳng từ lúc nào trong tay nắm c.h.ặ.t một đôi đũa.
Sau đó ôm lấy tô mì, gắp ngay một miếng thịt bò bỏ thẳng miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1398-sap-xep.html.]
Kiều Kiều há hốc miệng:
“Nóng đó!”
Dương Chính Tâm miệng vẫn ngậm miếng thịt thơm nức, kiên quyết biện minh:
“Không nóng chút nào!”
Thịt bò vớt từ nồi nước hầm , mà nóng chứ?
Kiều Kiều gấp gáp :
“Là cái tô nóng đó! Tô mỏng lắm, nóng dễ phỏng tay lắm!”
Dương Chính Tâm: “…”
Bảo nãy thấy tay rát rát!
Thao Dang
Cậu vội đặt cái tô sang một bên bàn, hai tay nắm lấy vành tai để hạ nhiệt.
là tuổi đang lớn, dù chẳng gì thì nửa đêm bụng cũng sôi ùng ục vì đói.
Mà hôm nay Dương Chính Tâm ăn ít, cộng thêm cả chặng đường di chuyển mệt nhoài, giờ mùi thơm câu hồn…
Một tô mì to oạch thế mà ăn sạch trơn cả nước lẫn cái!
Đến cả mấy cọng hành tỏi cũng nhai hết, rõ ràng là ăn đến giọt c.uối cùng, hề kén chọn.
Tống Đàm và Lục Xuyên lên lầu, để mấy đứa nhỏ ở chuyện.
Kiều Kiều bàn ăn, trong lòng cũng vui lây:
“Cậu ăn ngon thế , chắc cha cũng thích lắm. Ông chú Bảy chắc cũng quý lắm đó!”
Nói đến câu c.uối, Kiều Kiều chột .
Theo lẽ thường, lớn tuổi đều thích những trai ăn uống khỏe, phấn khởi.
ông chú Bảy ở nhà họ Tống một năm, lũ heo ăn kiểu “phập phập phập” suốt ngày, đến giờ sinh chút… ám ảnh nhẹ .
Kiều Kiều lắc đầu xua suy nghĩ đó, hớn hở :
“Có siêu ngon ?!”
Dương Chính Tâm xoa bụng, tự hào :
“ còn thể ăn thêm một tô nữa đấy!”
Tất nhiên là thể , ăn nhiều quá dễ đau bụng.
Dương Chính Tâm mãn nguyện lắm , lúc còn choàng vai Kiều Kiều, y hệt mấy thằng bạn bá cổ trong trường:
“Kiều bảo! tuyên bố chính là em nhất, nhất của luôn!”
Kiều Kiều khanh khách, trông vẻ băn khoăn:
“Thế thì đây? còn mấy bạn khác nữa mà.”
“Không cả!” Dương Chính Tâm đập tay lên n.g.ự.c:
“ để ý địa vị ! Mai cho chụp ảnh chung với Đại Vương là , thậm chí chịu xếp hàng Đại Vương cũng luôn!”
“Thế nào, hào phóng ?”
Thật lòng mà , Kiều Kiều từng bạn nào tính cách thoải mái, vui tính thế , nhịn bật :
“Được! sẽ với Đại Vương!”
Trong lòng rộn ràng hẳn lên, khoe gì đó với bạn mới, liền nghĩ một lát hỏi:
“Anh trai , sắp tới sẽ đến đây phim, cả minh tinh nữa. Các chị ở vườn thú mà quen ai cũng bảo đều thích lắm, thích ?”
Dương Chính Tâm nhíu mày, thật thà đáp:
“Cũng bình thường thôi, thích lắm… nếu Kiều Bảo thích thì ủng hộ hết !”