Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1399: Óc heo.

Cập nhật lúc: 2025-10-22 14:31:14
Lượt xem: 99

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dương Chính Tâm thích minh tinh, mà Kiều Kiều cũng chẳng thấy gì lạ, vì bản cũng còn mơ hồ về mấy chuyện “ngôi , thần tượng” đó thôi!

Thế là chỉ “ồ” một tiếng, tiếp:

“Minh tinh đó đặt phòng ở homestay của Lục Xuyên, dì Lục sẽ tặng kèm sữa cho khách đó… là từ sữa bò hoặc sữa dê nhà nha! Siêu thơm luôn!”

“Ban đầu còn định dẫn uống thử nữa.”

Vừa dứt lời, Dương Chính Tâm mạnh tay đặt tay lên vai :

“Kiều Kiều! Nói thật nhé, sữa mấy cũng quan trọng, chỉ … gặp minh tinh thôi!”

Cậu Kiều Kiều trong thôn homestay từ lâu, còn họ Kiều Kiều quản lý cái đó.

Học trò Dương Chính Tâm tiếc tiền, mà là cực kỳ hiểu lý thuyết ‘gần quan ban lộc’ — nếu đặt phòng ở đó, thể nửa đêm chạy qua ăn bữa ngon như chứ?

Hehe! Đời học sinh thời nay cũng đầy chiêu trò cả!

Kiều Kiều quen với kiểu quên , tự mâu thuẫn như nên cảm thấy gì lạ, chỉ gật đầu:

“Được chứ, họ đến chiều mai đó. sẽ nhờ dì Lục pha thêm một ít nữa.”

Dương Chính Tâm sung sướng mở cửa phòng:

“Anh em ! Biết ngay là hiểu ý mà!”

Kiều Kiều ngơ ngác:

hiểu gì ? còn chẳng thích sữa. Nếu sớm, sáng mai khi dì pha, rủ uống .”

Dương Chính Tâm: “…?”

“Sáng mai cũng ?”

Chẳng lẽ trong lời Kiều Kiều, trình tự là ‘ sữa mới minh tinh’ ?

Lẽ nào sai bài hiểu ?

“Có chứ!” Kiều Kiều gật đầu:

“Trà sữa nấu nóng mới ngon mà. Khách uống lúc nào, dì Lục sẽ nấu lúc đó.”

hiện tại cũng chỉ hai khách, Lục Tĩnh rảnh rỗi nên chẳng thấy phiền gì cả.

Còn nữa, thật là… bà đang giảm cân!

Sữa bò thì ít calo, cũng , hai thứ kết hợp với , mỗi nấu bà đều “thử” nửa ly, vấn đề gì chứ?

Nếu , một ngày bà sẵn sàng nấu năm sáu luôn.

Kết quả là: giảm cân tới giờ, một lạng cũng tụt (bất lực).

Dương Chính Tâm: “… Biết sớm thế !”

Haizz! Không thi đại học quả là sai lầm, ngay cả hiểu cũng sai!

thôi, mới tới, nên kỳ vọng quá nhiều, mai uống cũng !

Cậu vốn còn định khoe với Kiều Kiều mấy mô hình hợp kim mới của , nhưng thấy đối phương ngáp dài, mắt lờ đờ buồn ngủ thì thấy áy náy, quên mất rằng Kiều Kiều ở quê vốn ngủ sớm, dậy sớm, khác hẳn đám cú đêm thành phố như .

Tóm , cũng nên nhanh chóng tắm rửa nghỉ ngơi thôi!

Mai mà bỏ lỡ món trứng vịt muối thì đúng là xứng !

Phòng nhỏ mà tiện nghi đủ cả, Dương Chính Tâm cũng chẳng kiểu “tiểu tư sản khó chịu ” như Lục Xuyên, rửa mặt qua loa chui ngay chăn.

Thói quen khi ngủ của là chơi vài ván game, nhưng hiểu , giữa vùng quê tĩnh lặng thế , tiếng côn trùng rả rích, c.h.i.m thỉnh thoảng kêu ngoài cửa sổ, âm thanh khe khẽ từ rặng núi nhà… chỉ một lát là cơn buồn ngủ tràn đến.

Game còn kịp load xong, ngủ say như c.h.ế.t.

Sáng hôm , Dương Chính Tâm tỉnh dậy thấy tinh thần sảng khoái, phấn chấn đến mức chạy hai vòng tám trăm mét luôn!

Rồi mới nhớ , ơ, hôm qua ngủ lúc nào nhỉ?

Thôi, quan trọng.

Cậu với tay lấy điện thoại xem giờ, sợ lỡ mất bữa sáng trứng vịt muối, sững :

6 giờ rưỡi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1399-oc-heo.html.]

Dậy lúc 6 rưỡi vốn chẳng hiếm, nhưng 6 rưỡi mà đầu óc tỉnh như sáo thì đúng là hiếm thật!

Chăn là loại bông mới, phồng mềm ấm áp, lăn qua lăn vài cái trong ổ, thấy tiếng trong nhà cũng lục tục dậy.

Kiều Kiều buổi sáng bài và thuộc lòng, nên theo ông chú Bảy nấu ăn.

Mà Tần Quân sợ ảnh hưởng đến hứng thú học của nên bài tập giao cũng nhẹ.

Ban đầu Kiều Kiều định học xong sớm để xuống tìm bạn mới, nào ngờ mở cửa phòng thấy Dương Chính Tâm đang xổm ngoài cửa, tươi:

“Kiều Kiều, câu nãy ‘thượng hữu lục long hồi nhật chi cao tiêu…’ sai nha.”

Kiều Kiều “a” một tiếng, vui mừng reo lên:

“Cậu cũng thuộc lòng bài đó ?!”

“Cậu đùa chắc?!”

Dương Chính Tâm chống nạnh đắc ý:

tuyển thẳng, nghĩ mấy cái ? Nếu là toán vật lý thì tớ còn giỏi hơn cái nhiều!”

Tương lai của là hướng về khoa học – kỹ thuật, thật thì văn thì chỉ đến tầm thôi, chứ mà bắt học chính trị lịch sử kiểu như Kiều Kiều thì đúng là chịu.

mà, thiếu niên mà, giỏi nhất là ba hoa!

Thấy Kiều Kiều bằng ánh mắt ngưỡng mộ, Dương Chính Tâm càng phổng mũi, dạy đời luôn:

“Mấy giờ ăn sáng thế? Nếu đói thì học thêm chút nữa . Biết , lúc đói bụng là lúc học hiệu quả nhất đấy!”

“Với cả đừng mặc ấm quá, dễ buồn ngủ!”

Toàn là “kinh nghiệm xương m.á.u” chẳng tác dụng thật , nhưng Kiều Kiều vốn là kiểu lời, thế là ngoan ngoãn xuống:

“Vậy học công thức toán nhé. Thầy Tần bảo mỗi ngày chỉ cần học thuộc một công thức thôi.”

Tần Quân dạy Kiều Kiều kiến thức nền tảng, mấy dạng biến đổi mẹo gì.

Miễn Kiều Kiều nhớ công thức, xác suất đúng cao .

Kết quả học tập phản hồi tích cực khiến vẫn còn thích học — công của thầy Tần to lắm!

Đến cả Trần Khê giờ cũng mua bộ khóa học online của thầy, sắp bài cho Trần Trì học giống hệt cách thầy Tần dạy Kiều Kiều.

Chỉ là… Trần Trì rõ ràng năng khiếu mấy về toán, hiện giờ vẫn đang ở giai đoạn học từng chữ, từng câu mà thôi.

Còn Dương Chính Tâm tất nhiên chẳng việc học của những như họ khó khăn đến mức nào.

Tuy còn trẻ, nhưng vốn là kiểu chịu lì luyện đề, thế nên lúc cũng chẳng thiếu kiên nhẫn, cạnh Kiều Kiều lật vở :

“Học một chán lắm, nào, để hỏi bài !”

Lúc Tần Quân xuống bếp, thấy ông chú Bảy đang chuẩn hấp bánh bao, liền thêm:

“Ông chú Bảy, lát nữa bạn của Kiều Kiều xuống ăn sáng, cho tụi nhỏ bữa sáng phong phú một chút nhé! Cả hai đứa giờ đang lầu học bài đó ạ!”

Ông chú Bảy thì mừng hớn hở:

“Cả mới tới cũng học hả? Nó cũng giống Kiều Kiều ?”

“Không, là học sinh tuyển thẳng, tức là giỏi lắm, năng khiếu đặc biệt, đại học chọn , khỏi cần thi nghiệp.”

“Ôi trời!”

Ông chú Bảy sáng bừng mắt, khoái chí:

“Giỏi thế cơ ! Còn chịu học chung với Kiều Kiều nữa… chà, sáng sớm học mệt đầu nhỉ?”

Tuy ông chú Bảy chẳng học hành nhiều, nhưng cực thích mấy đứa chịu khó, kiên nhẫn, mà nghề nấu ăn ông theo cả đời cũng coi trọng điều đó.

Giờ thiếu niên mới đến tài chí, ông gặp mà thiện cảm sẵn .

Còn thở dài tiếc nuối:

“Chỉ tiếc là đúng dịp, chứ mà gần Tết là mời nó sang, nấu cho nồi óc heo hầm bổ cho não mới .”

Tần Quân: “…”

Thao Dang

 

 

Loading...