Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1400: Nói năng khéo léo.
Cập nhật lúc: 2025-10-22 14:31:15
Lượt xem: 103
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì khích lệ những đứa trẻ ngoan, sáng nay ông chú Bảy đặc biệt thêm mấy miếng bánh c.uộn hành nóng hổi.
Thế là khi Dương Chính Tâm xuống lầu, bước bếp liền choáng ngợp — bàn ăn đầy ắp món, phong phú đến mức vốn chẳng bao giờ “chứng khó khăn lựa chọn” mà nay cũng nên bắt đầu từ !
Ngay lúc đó, ở cửa bếp bỗng xuất hiện một đàn ông cao lớn, vai rộng lưng dày, da ngăm đen, mặt mày nghiêm khắc đến đáng sợ.
Ánh mắt nheo , toát vẻ hờ hững nhưng chút sát khí...
Một đại ca giang hồ thực thụ!
Chẳng lẽ nhà Kiều Kiều là bá chủ địa phương thật ?!
Dương Chính Tâm nín thở, tim đập thình thịch.
Thế “đại ca hắc đạo” bỗng ngáp dài, trong đôi mắt hẹp dài còn long lanh nước mắt vì buồn ngủ, cúi đầu đồ ăn lẩm bẩm:
“Ôi chao! Sáng nay phong phú thế cơ ? Ê, là bạn của Kiều Kiều nhỉ, Tiểu Dương đúng ?”
Dương Chính Tâm: “… À.”
Cậu há hốc mồm, bản tính thích giao du kìm nén, và cũng nghĩ điều gì để .
hiển nhiên, trọng tâm của Trương Yến Bình ( ngáp ) ở , mà là ở… đồ ăn!
Anh chống nạnh, bàn thức ăn mà hãnh diện với Dương Chính Tâm:
“Đồ ăn sáng nhiều quá ha? Không chọn món nào ?!”
Nói thật, lúc mới về đây, Trương Yến Bình cũng y hệt như .
Giờ thì khác , luyện “định lực”, chọn món khéo léo hơn nhiều.
Anh hào hứng gợi ý:
“Nghe ! Trước tiên lấy hai miếng bánh c.uộn hành. Một miếng ăn nguyên vị, miếng thứ hai nhớ quết thêm ít tương đậu. Cái vị đắng nhẹ của hoàng hao hòa với mùi hành thơm giòn, tuyệt đỉnh luôn!”
Bánh c.uộn hành của ông chú Bảy tráng cực mỏng, mềm dẻo, những mảnh hành xanh lấm tấm trong lớp bột vàng nhạt.
Hai miếng bánh đó, với mấy “chú heo con” trong nhà , chẳng đáng là bao.
“Rồi đó múc một tô cháo trắng nhé, ăn kèm với trứng vịt muối bên cạnh… thật, cháo thơm kinh khủng, cần khen nữa.
Mà lòng đỏ trứng vịt muối , đỏ cam, mịn, sánh dầu, cực kỳ thơm! Chính hiệu trứng vịt muối ủ bùn vàng đó, chỉ Tết xuân mới , mùa đông chẳng tìm !”
Dương Chính Tâm lúc loay hoay trét tương lên bánh, vội vã cầm tô múc cháo, hai tay bận rộn đến mức rối tung cả lên!
Trương Yến Bình vẫn hết bài giảng:
“Ăn đủ ! Khi lót xong, thì qua múc thêm một tô mì nước hầm xương bò nữa!
Trời ơi, tối qua ăn món đó mà chỉ vì sung sướng!”
Dương Chính Tâm run run cầm tô cháo trong tay:
“Còn… còn cả mì hầm xương bò nữa hả?”
“Đương nhiên là !”
Trương Yến Bình tiện tay múc một vá nước lèo đổ tô bàn.
Mì luộc sẵn từ sáng, topping thịt và rau cũng bày đủ, chỉ cần chan thêm một vá nước dùng nóng hổi là xong, thơm lừng, thôi cũng ăn liền!
“Ông chú Bảy ninh từ đêm qua đó, giờ chắc xương hết chất ngọt .”
Thao Dang
Anh dùng đũa đảo tô mì, tò mò Dương Chính Tâm vẫn ngẩn ngơ:
“Ơ? Sao ăn ? Không thích mì ?”
Dương Chính Tâm nước mắt.
Trên bàn hai miếng bánh c.uộn hành, một tô cháo đầy, trong đó còn dầm hai lòng đỏ trứng vịt muối!
Giờ bảo mì hầm xương bò nữa?!
Cậu chỉ là một thiếu niên dày bình thường thôi mà, ăn nổi!
Kiều Kiều lúc cũng tới, thấy cảnh đó liền kêu khẽ:
“Ơ? Tối qua còn thịt bò là món ngon nhất trần đời, sáng nay ăn mì xương bò nữa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1400-noi-nang-kheo-leo.html.]
Dương Chính Tâm méo miệng, thở dài t.h.ả.m thiết:
“ múc nhiều quá … ăn nổi nữa…”
“Chuyện đó dễ thôi mà!”
Kiều Kiều chớp chớp mắt, cầm ngay con d.a.o nhỏ bếp xuống:
“Cậu chia cho nửa tô cháo, hai miếng bánh cũng cắt đôi, lát nữa múc thêm một bát mì nhỏ nữa... như cả hai đứa đều no luôn!”
Dương Chính Tâm như đại xá, vội vàng theo lời Kiều Kiều, cẩn thận chia phần liếc sang “đại ca hắc đạo” , thấy bên khóe môi đối phương thoáng hiện nụ đầy ẩn ý.
Trong lòng lập tức xác nhận… Kiều Kiều đúng!
Cái ông đen nhẻm chắc chắn mưu đồ , chẳng hiền lành như chị Tống Đàm Lục Xuyên !
Bữa sáng hôm , Dương Chính Tâm ăn đến “rì rào xì xụp”, chính thức trở thành “chú heo con mới” của nhà họ Tống.
Khi c.uối cùng lê bước sân, bụng căng tròn no nê, cơn buồn ngủ quen thuộc bữa no tràn lên khiến ngáp dài:
“Sao tự nhiên buồn ngủ thế nhỉ… ăn nhiều quá nên thiếu oxy não hả?”
Cậu lẩm bẩm.
Kiều Kiều thì quá quen cảnh :
“Chắc do ăn nhiều tinh bột đó! Dì Lục bảo trong mỗi bữa cơm nhà là tinh bột, nhưng cơ thể tụi quen nên chẳng cả!”
“Cậu buồn ngủ ? Muốn ngủ tí ? Đợi học xong buổi sáng, lát nữa bờ sông lấy sữa, đến lúc đó gọi dậy nhé!”
Dương Chính Tâm lập tức tỉnh táo hẳn:
“ buồn ngủ nữa! học cùng , học xong cùng lấy sữa! Với , còn mang mô hình xuống tặng bạn nữa!”
“Được nha!” Kiều Kiều vui vẻ vô cùng.
Không hiểu , giống như Lục Xuyên mang quà đến cho Trần Trì, rõ ràng món quà dành cho , nhưng vẫn thấy vui sướng, hãnh diện vô cùng.
Thế là Kiều Kiều hào hứng tiếp:
“Trần Trì khỏe lắm! Đợi lát sông, để dẫn xem Đại Thu với Đại Trí nha! Ở chỗ khác trả tiền mới thấy đó!”
Dương Chính Tâm hiểu “Đại Thu” với “Đại Trí” là cái gì, nhưng nét mặt phấn khích của Kiều Kiều, chợt nhận , đây là cách đối phương khoe về bạn , đang giới thiệu một bạn khác với niềm tự hào.
Thế là cũng tươi:
“Thật hả? Mạnh đến ? cũng khỏe lắm nha! Lát nữa tụi thi vật tay thử !”
Tống Đàm lúc đang cầm bát cháo gần đó, thấy hai đứa con trai , nô đùa vui vẻ, liền bật thành tiếng:
“Quả nhiên, trẻ con vẫn nên bạn đồng trang lứa chơi cùng. Trước đây suýt nữa thì tụi lỡ mất niềm vui của nhóc .”
Trước Kiều Kiều ngoan ngoãn là thật, nhưng kiểu vui vẻ hồn nhiên thế thì lúc nào cũng .
Lục Xuyên mỉm , :
“Là vì cho một môi trường gia đình đầy tình yêu thương, giáo d.ụ.c . Chính những điều đó hình thành nên tính cách của , mới thu hút thêm những bạn khác.”
Anh tiện tay nhận lấy bát trong tay Tống Đàm, khẽ :
“Ở nhà em, niềm vui dường như đơn giản lắm!”
Tống Đàm nghiêng đầu, ánh mắt cong cong như :
“Đơn giản thì em , nhưng em nhà phong thủy , thu hút những khéo ăn như và Dương Chính Tâm thôi.”
Lục Xuyên chẳng thấy chọc chút nào, ngược còn dịu giọng đáp:
“Cũng thể là vì gặp , bọn mới trở nên năng hơn đó.”
“Trước đây Tần Vân với Hà Huống bao giờ khéo miệng .”
“Ngay cả Dương Chính Tâm , tuy còn nhỏ, nhưng thấy đầu óc sáng, lý trí. Có khi nếu ở cạnh Kiều Kiều, cũng chẳng tự nhiên hoạt bát đến thế.”
“Vậy ?”
Tống Đàm một lúc, bật , khẽ nắm lấy tay Lục Xuyên:
“Thôi ! Dù khéo miệng , em vẫn thích như bây giờ cơ mà.”