Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1410: Tình yêu nông thôn trừu tượng.
Cập nhật lúc: 2025-12-24 17:23:08
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi còn kịp tiêu hóa hết nội dung lời mắng , hướng suy nghĩ khác kéo .
Bà Chu… hóa tinh thần chính nghĩa như thế ?
Ngay cả Tống Đàm cũng ngẩn .
Đây là bà Chu đó nha!
Người mà ngay cả ăn cắp một cây cải cũng còn cãi ngược là tại trồng ngon !
Giờ vì bênh vực ông Lý mà dám liều đầu độc …
Chuyện … chẳng lẽ là tình yêu ?!
Ngô Lan thì sững sờ hơn nữa…
Thật lòng mà , với hiểu của bà về bà Chu, cái lý do “rảnh quá nên chán, đầu độc cho vui để chọc tức một phen” còn hợp tính cách bà hơn là “vì ông Lý mà bênh vực bất bình” chứ!
Ngay cả mấy cảnh sát cũng ngơ ngác.
Họ từng đến xử lý mấy vụ cãi vã của bà . Hồi đó, chỉ cần ông già nào ngang cửa nhà bà , bà liền bảo để ý , cố tình qua để “tán tỉnh”…
Giờ hóa là... tình già hoàng hôn?
Bà Chu vẫn vùng vẫy trong xe, c.h.ử.i rủa ngừng.
Thao Dang
Còn Tống Đàm thì bình tĩnh hơn hẳn, thong thả bước tới:
“Bà kỹ hơn xem nào?”
“ !” Ngô Lan cũng chớp mắt phản ứng : “Không thể nào bịa trắng trợn thế chứ! Ai chiếm nhà, ai chiếm đất của ai? Chúng ăn đường đường chính chính, tiền trả sòng phẳng, thế mà gọi là tiền hả?!”
Mấy cảnh sát cũng chẳng ngăn, mắt mở to hóng.
Tống Tam Thành lập tức rút điện thoại:
“Khoan , từ từ! gọi Tiểu Lục lái xe đón ông Lý tới đây!”
Lỡ hai cùng một phe, bắt gọn một thể cho tiện.
Tống Đàm thì nhớ :
“Còn cô gái ngoại tỉnh bắt cùng lúc với bà … đang ở phòng bên cạnh.”
Trong khi đó, Trần Nguyên lưu xong video, đưa luôn USB cho cảnh sát.
Cảnh sát: …
Sao mấy việc nhanh mà chuyên nghiệp dữ ?
Cảm giác bản họ trông còn thiếu nghiệp vụ hơn!
Cửa phòng bên mở , cô gái đang chồm hổm, hai tay ôm gối, mặt đỏ bừng như lửa.
Khoảnh khắc cửa bật mở, cô há miệng, chẳng chẳng rằng lao thẳng ngoài, nhưng Trần Nguyên chờ sẵn, đưa tay kéo ngược !
Cô gái khựng .
Sau đó,”oa” một tiếng òa lên:
“ vệ sinh mà…”
Trần Nguyên lơi tay.
Anh từng gặp nhiều kiểu viện cớ trốn chạy , đàn bà, ông già, con nít gì cũng , nên càng siết c.h.ặ.t hơn, chuẩn khống chế và đẩy cô lên xe.
lúc , Tống Đàm :
“Không , thả cô , nhà vệ sinh ở đằng .”
Nhà xưởng hai nhà vệ sinh nam – nữ tách biệt, cô gái chạy thẳng một mạch phòng nữ, mãi chẳng thấy .
Cảnh sát , lo lắng hỏi:
“Nhà vệ sinh đó thể trèo ?”
Trèo kiểu gì ? Phía chính là tường sân, còn mái che kín mít.
Tống Đàm lắc đầu:
“Không , để cô yên chút, chắc đang cần nhặt mặt mũi thôi.”
Cô một cái là , cô gái chắc chắn đồng phạm, nhưng dính đến chuyện thì cứ hỏi cho rõ ràng vẫn hơn.
Tiếng mắng của bà Chu trong xe vẫn ngừng, chủ đề như trôi ngược về quá khứ mấy chục năm.
Từ chuyện “dâu tây chua năm xưa” đến “mùa hè con ngỗng c.ắ.n bà”, sang c.h.ử.i Kiều Kiều vô liêm sỉ, dám trộm thể bà , đó vòng về nhà họ Tống “ giàu kiểu địa chủ”, “áp bức ông Lý”…
Từng câu, từng chữ, đều là tình yêu nông thôn kiểu trừu tượng, hỗn loạn ly kỳ, khiến mà dám .
Cả đám còn kịp hồn vì màn cãi vã , thì cú “ xe” của câu chuyện kéo thẳng sang hướng khác.
Đến ngay cả đầu bếp Tưởng cũng nhíu mày:
“Bà đây là… già tìm bạn đời ? mà tìm ông Lý hả, e con trai ông chịu …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1410-tinh-yeu-nong-thon-truu-tuong.html.]
Cũng chắc!
Bà Chu cả đời keo kiệt, nhỡ còn cất một mớ tiền riêng thì ?
Lấy cha , về cũng coi như trong nhà, kiếm cách moi chút tiền tiêu, cơ hội lớn đấy chứ!
Nếu con trai ông Lý mà mặt ở đây, lẽ còn gật đầu cha thật.
“Hít…!”
Mọi hóng hớt mà phấn khích, quả dưa càng ăn càng giòn!
Sao lôi cả Kiều Kiều nữa ?! Ai mà cái bà hơn bảy mươi tuổi đó chứ!
lúc , từ xa vang lên tiếng xe gầm rú, bí thư Tiểu Chúc từ trấn vội vã về, cùng lúc Lục Xuyên lái xe chở ông Lý tới nơi.
Một một , tất cả đều tụ xưởng.
Giờ thì đủ mặt hết .
Xe Lục Xuyên phóng nhanh, tuy quãng đường ngắn nhưng ông Lý xuống xe vẫn còn choáng váng.
Đang vững thì bà Chu gào trong xe: “Nhà họ Tống chiếm nhà cũ của ông !”
“Hả?”
Ông Lý ngẩn .
Chiếm gì mà chiếm! Hồi đó trả bao nhiêu tiền lớn như mà!
Ngay cả mảnh núi hoang chẳng ai thèm của ông cũng mua đắt gấp mấy .
Con trai ông lúc vui đến mức ân cần với cha từng ly từng tí, còn xây cho ông căn nhà nhỏ mới tinh cơ mà!
Tuy rằng…
Ông Lý tuổi cao, nhiều chuyện hiểu, mà là , nhưng thật lòng ông cũng thấy mãn nguyện.
Bây giờ ông chỉ tuần quanh núi, rảnh thì chăm chút vườn tược, chút tiền lương nhỏ, việc , c.uộc sống thế so với bao dân làng khác, ai mà chẳng ghen tị!
Sao bảo là” chiếm” chứ?
Nhìn sắc mặt Tống Đàm lạnh lùng khó đoán, ông vội vàng cắt ngang lời bà Chu:
“Vớ vẩn! Chiếm cái gì mà chiếm! tự bán nhà, ai cướp của ? Bà nhăng c.uội gì thế?!”
Ông già sang bí thư Tiểu Chúc đang bên cạnh, càng tức thêm…
Chuyện ông đóng bảo hiểm y tế nông thôn, cũng là bí thư giúp ông đấy chứ!
Bà Chu linh tinh như , lỡ hỏng danh tiếng của ông , mai mốt nhờ bí thư việc gì còn giúp nữa ?!
Thế là ông cũng quát lên:
“Bà Chu, bà đừng bừa nữa! Bà nhàn quá nên bịa chuyện hại ! Lòng độc ác!”
“ ngày ngang ruộng nhà bà, bà cố tình lén bà! Hừ, bà đúng là hổ!
Giờ còn sống gần nhà bà nữa, đừng vu oan vạ họa cho nữa!”
Đám đông hóng chuyện sôi sục hẳn lên!
Trời đất ơi, đúng kiểu tình yêu nông thôn ly kỳ cẩu huyết:
Bà Chu si tình mù quáng, vì yêu mà đầu độc, còn ông Lý thì một lòng cự tuyệt?
Phải , tình yêu tuy trừu tượng, nhưng thể là !
Nếu vì”tình yêu”, thì bà thế để gì?
Ai ngờ bà Chu phát động tấn công phân biệt:
“Phì! Cái đồ họ Lý! Ông nhát gan vô dụng, còn vẻ đây! Ông cứ bợ đ.í.t nhà họ Tống, nịnh hót đến mức mất cả mặt mũi!”
“Tưởng chắc? Con bò vàng của ông, lấy tiền nhà họ Tống , tự ông đem biếu đấy!”
“ ngày nào cũng bờ sông , c.uối cùng cũng thấy rõ con bò vàng đó!
Nếu ông nịnh hót , cho như thế?
Bán cũng mười mấy ngàn đấy nhé! Ông tưởng ai tin là ông tặng?
Ông đúng là đồ đàn ông vô dụng, nịnh đến mức hèn hạ! Con bò bao năm , ông còn dám là cố tình đến trộm !
Sao tặng hả?!”
“Phì! Đồ đàn ông khốn nạn!”
Hai , một già trong xe, một già ngoài cửa, c.h.ử.i ầm trời, đến mức đám đông hóng chuyện ăn hết hai gói hạt dưa mà vẫn dừng !
Râu ông Lý run run, tay chỉ thẳng bà , mắt trợn tròn như chuông đồng!
Còn bà Chu, chẳng hề sợ!
Hai tay còng nhưng vẫn dùng đôi chân gầy gò đạp rầm rầm cửa xe, khiến cảnh sát bên chỉ nhíu mày.
Xe công vụ của , mà bà đạp hỏng ai đền đây trời?!