Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 472: Tăng giá.
Cập nhật lúc: 2025-02-10 01:04:15
Lượt xem: 414
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Xuyên mơ màng chìm giấc mộng, trong mơ thấy đang dạo một sườn dốc đầy những tảng đá lởm chởm. Dưới chân núi, một khóm mẫu đơn dại nở rộ trong im lặng.
Những cánh hoa run rẩy trong gió, khung cảnh khắc sâu tâm trí suốt bao năm qua.
Thế nhưng, trong giấc mơ , hiểu vì , khóm mẫu đơn vốn màu trắng ngà từ trung tâm lan dần một sắc đỏ thẫm!
Như một ngọn lửa bừng cháy, thiêu đốt khiến khô khốc, chỉ lao một dòng suối mát để giải tỏa cơn khát…
Lục Xuyên bừng tỉnh.
Cảm giác nóng bức từ từ tan biến, cả chỉ thấy thư thái dễ chịu, còn sự dính nhớp vì mồ hôi như khi.
Chiếc điều hòa tiết kiệm năng lượng hoạt động lặng lẽ, còn tấm chiếu cỏ lưng tỏa lạnh nhẹ nhàng…
Giấc ngủ trưa , đúng là thoải mái vô cùng.
Trước đây, nếu ngủ trưa lâu quá, khi thức dậy sẽ thấy uể oải, khó chịu.
khác, một luồng khí ấm áp kỳ lạ từ bụng lan lên dọc theo sống lưng, chảy qua khoang n.g.ự.c xộc thẳng lên não, khiến mở mắt mà đầu óc vẫn tỉnh táo, hề cảm giác nửa tỉnh nửa mê như thường ngày.
Lục Xuyên dậy, ngửa cổ uống một cốc nước đầy, đó mới thở phào nhẹ nhõm, cho rằng lẽ do giấc ngủ hôm nay quá ngon, mà giấc mơ cũng thật .
Ừm, trừ một vài chi tiết nhỏ thì thảo nguyên vẫn đáng để du ngoạn, thời gian nhất định ghé thăm nữa.
Trong đầu thoáng hiện lên đủ thứ suy nghĩ, như tràn đầy năng lượng, chỉ lập tức xuống hết giấy.
Và câu chuyện của chính là phương tiện truyền tải nhất…
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục, mới giật đồng hồ.
Giờ là 6 giờ chiều!
Anh liếc màn hình máy tính, khỏi nhướng mày.
Không ngờ hôm nay tận 18.000 chữ!
Cái quái gì thế ?!
Ai cũng , vốn kiểu tác giả thể hơn vạn chữ mỗi ngày, hơn nữa do áp lực tiến độ nên bình thường cứ một tiếng là ban công hóng gió một vòng.
Đương nhiên, đó gọi là lười biếng, mà là dưỡng sinh.
hôm nay khác, đến mức khi lên còn thấy cứng nhắc vì quá lâu.
Mà khoan… chiều nay quên chuyện gì quan trọng nhỉ?
Anh mở điện thoại, quả nhiên, biên tập viên Vân Phong đang hối thúc liên tục:
“Cậu thế?”
“Đừng với là hôm nay bùng cập nhật nhé?”
“Tên khốn, hôm qua ngừng ở đoạn nào ?!”
“Cậu chúng chờ cái tình tiết bao lâu ?”
“Viết ngay! Viết ngay cho !!”
Thao Dang
Lục Xuyên vội vàng trả lời: "Đăng ngay đây."
Sau đó, quyết đoán đăng lên 4.000 chữ.
Vậy là vẫn còn 14.000 chữ đăng… chẳng nghĩa là ba ngày tới thể lười biếng một chút ?!
Vừa dạo gần đây mới học một món ăn mới, phức tạp, thể tranh thủ mấy ngày thực hành một chút.
…
Anh chợt nhớ tới cái hũ sứ trắng kỳ lạ nọ.
Cửa hàng món , hũ cũng dán nhãn, chẳng lẽ thật sự là hàng gửi nhầm?
Thế là chụp ảnh gửi cho Tống Đàm.
“Xin hỏi, đây là gì ?”
---
Lúc , Trương Yến Bình đang chằm chằm mức giá của chiếu cỏ nhà mà ngừng ôm hận.
“Đáng ghét! Nằm vùng cá ướp muối bao năm, về theo kịp giá cả thị trường!”
“Hồi du lịch Giang Nam thời đại học, một cái chiếu cỏ như chỉ cần 50 tệ là mua một cái!”
Dù mấy năm trôi qua, chiếu cỏ hồi đó tinh xảo bằng của nhà , chất liệu cũng bằng…
mà, cái giá bây giờ thế nào đây?
Mở Taotao Bao tìm thử chiếu cỏ dệt tay 100%, trời đất quỷ thần ơi, giá d.a.o động từ 60 tệ đến hai, ba nghìn tệ!
Khoảng giá thật là kỳ lạ quá mất!
Dù gì thì, nó cũng chỉ là một cái chiếu thôi mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-472-tang-gia.html.]
Anh cứ trằn trọc mãi.
“Tống Đàm, nên tăng giá thêm ? Dù thì cũng thể giá đó là giá ưu đãi mà…”
Tống Đàm ngẫm nghĩ, đợt gấp, cô dùng linh khí thúc đẩy, cũng tốn ít công sức, nhưng sang năm thì chắc cần nữa.
Thuê cắt cỏ là một phần chi phí, thuê dệt chiếu cũng là một phần chi phí. Ngoài , hình như cũng chẳng tốn thêm gì nữa.
Tính …
“Thôi bỏ .”
Cô thở dài một .
“Để ai cũng cơ hội trải nghiệm tay nghề của ông nội em, kiếm ít thì kiếm ít .”
Lúc , Tống Hữu Đức đang cặm cụi dệt chiếu trong sân, thấy câu , nhưng chẳng hiểu thấy lòng nhẹ nhõm, vô cùng sung sướng.
Chà chà! Thời thế đổi ! Chiếu cỏ bán 999 tệ mà vẫn khối mua đây !
Năm nay ông chắc chắn kiếm nhiều hơn bà nhà !
Công việc chẳng còn nhàn hơn hái ? Vẫn là tay nghề mới !
Tống Hữu Đức lâng lâng tự đắc.
---
Bên , Tống Đàm nhận tin nhắn từ Lục Xuyên.
“Xin hỏi, đây là gì ?”
Đính kèm là một tấm hình chụp hũ sứ trắng.
Tống Đàm: …
Ủa, cô nên giải thích đây là nhầm lẫn của bên vận chuyển , là giải thích công dụng của thứ ?
Nghĩ ngợi một lúc, cô cẩn thận hỏi :
“Anh ăn ? Có cảm thấy gì đặc biệt ?”
Cảm giác đặc biệt?
Lục Xuyên ngẫm nghĩ, lẽ là hương vị cũng tệ lắm, hoặc cũng thể thứ tác dụng hỗ trợ giấc ngủ?
Giấc ngủ trưa hồi nãy, rốt cuộc là vì chiếu cỏ quá thoải mái nên mới ngủ ngon, là vì ăn thứ ?
Không trách nhận .
Loại thuốc vốn là để bổ hư, nhưng mà Lục Xuyên… thiếu hụt chỗ nào ! Hơn nữa, đây là bài thuốc điều dưỡng chậm rãi, nên với một khỏe mạnh thì tác dụng sẽ quá rõ rệt.
Trời xanh chứng giám, một thanh niên trai tráng hai mươi mấy tuổi như , thật sự ngờ rằng công dụng chính của nó là bổ thận!
Anh đành cẩn thận trả lời:
“Có tác dụng giúp ngủ ngon ?”
Sau đó, vươn vai một cái, cảm thấy cơ thể những mệt mỏi mà đầu óc còn tỉnh táo, tư duy nhanh nhạy, hình như thể thêm mười ngàn chữ nữa…
Không !
Lục Xuyên nghĩ bụng, nhiều một lúc sẽ dễ kiệt sức, khi nổi tình tiết ho.
Chi bằng tập thể dục một chút !
Dù gì cũng ba ngày bản thảo dự trữ .
---
Bên , Tống Đàm tin nhắn mà khỏi thất vọng.
Là do dược tính của kim tử lệch hướng ? Hay là tay nghề của bác sĩ Quách đáng tin?
Dù là cái nào nữa, cũng đều lợi cho việc bán kim tử của cô !
Đáng ghét.
Ban đầu cô còn nghĩ giá 200 tệ một cân là quá rẻ, nhưng nếu thuốc mất tác dụng như , giá 20 tệ chắc cũng chẳng ai mua!
Ngay lúc , Quách Đông mang dép lê lẹp xẹp chạy từ ngoài sân , mặt đầy vẻ phấn khích và mong đợi, thậm chí còn chút đắc ý và chắc chắn giành cho bằng .
“Tống Đàm! Kim tử núi nhà cô, bao hết!”
Tống Đàm: ???!!!
Nằm liệt giường cũng thể bật dậy, ngửa mặt lên trời lớn chờ khách đến, chính là khoảnh khắc !
Cô lập tức bật dậy, mặt nở một nụ chất phác.
“Dễ , dễ , dùng thử , phản hồi , là thế , ban đầu định giá 200 tệ một cân, giờ chỉ tăng một chút xíu thôi, giá hữu nghị 300 tệ một cân!”
Cô thở dài đầy cảm thán.
“Dù gì, cũng là một loại dược liệu khó chế biến mà!”